VŨ HOÀNG THƯ
1.
Ah, summer grasses!
All that remains
Of the warriors dreams. [2]
–Basho
nhấp nhô cỏ hạ kéo về
chút tàn dư lại
mộng hề ! chinh nhân
Một ngày hè hâm hấp và gió hiu, ông Basho nhìn đất trời. Thỉnh
thoảng từng cơn gió thổi rạp đám cỏ bồng. Gió lùa cỏ hạ phảng phất
hình bóng giáp binh, đám lính tiền phong mang rơm rạ hóa trang từng
bước một rình rập tiến vào công thành. Cơn nóng làm mộng trường
chinh sống dậy bừng bừng. Ảo giác trưa hè. Rồi lửa hạ nguôi. Chiến
chinh rốt cùng còn lại là một mớ ký ức của một thuở đã phôi pha.
Thi sĩ chập chờn thiêm thiếp ngủ, tất cả bay bổng theo hơi nóng,
còn chăng một đám cỏ phất phơ giữa hạ nồng. Thế nhưng khi con người
thiêm thiếp suốt một đời, mộng kéo dài thành chuỗi ngày sầu hận.
Chuyện kể rằng có ông đại tá miền nam mỗi sáng nơi xứ người thức
dậy mang áo mũ chào cờ, và ông thượng tá miền bắc đắp lá vào người,
hun hút nhớ trường sơn và đoàn quân vào B giải phóng anh em. Cơn
mộng đưa hai người gặp nhau bên một bờ ao nhỏ. Họ nhìn nhau nhưng
chẳng thấy nhau. Đó là sự kỳ bí và lý thú của mộng mị. Những mùa
hè hực lửa và tiếng hát xuất quân bây giờ trở thành mơ hồ. Hạ không
còn, ve sầu đứt tiếng. Chỉ còn bóng mây quanh quẩn trên mặt ao và
cơn mộng của hai người lính già...
an old pond –
floating upside down
a cicada's shell [3]
–Shiki
một ao nước cũ lặng lờ
nổi trôi thân ngửa
vật vờ xác ve
2.
Đám hoa dại tím và vàng ven lũng núi hồi cuối xuân đã tàn rụi chỉ
còn thân khô. Tháng bảy ung nắng đưa mây gợn lên xa tắp. Ngước lên
nhìn những tầng cao người bắt đầu ướm mộng thả vào mây và đan tay
bắt gió. Biết bao là mộng dậy từ những đám mây rồi mộng tan theo
làn gió. Cứ thế con người sống trong mộng. Mộng nở ra hoa dẫn về
con đường cũ hay mộng mở lối vào giữa muôn trùng vây khốn. Mắt nhắm
lại, chân thênh thang nhẹ hẫng như bay. Mở mắt ra người trở lại
với cuộc đời, với những bon chen nhỏ hẹp. Địa ngục lớn dậy vây quanh,
"tha nhân là địa ngục" như Sartre nói chăng ? Một lối
tự an tâm, nào ngờ địa ngục ở trong lòng cho dù người mở mắt hay
nhắm mắt. Thiên đàng tự đó cũng nằm ngay giữa trần gian, không chỗ
nào khác hơn. Đẹp ở phút mong manh nơi triền vực. Hoa nở khi con
người bước trên "nóc" hỏa ngục đỏ rần, hắn sẽ thấp thỏm
tìm lối thoát trong một cuộc chơi không lối thoát hay thong dong
đi về hố thẳm?
In this world
we walk on the roof of hell,
gazing at flowers. [2]
–Issa
chung thân dạo cõi trăm năm
a tỳ dưới gót
mắt đằm trông hoa
Issa Kobayashi [1763 – 1828] một trong bốn nhà thơ tiếng tăm của
trường phái haiku có những bài thơ về lục đạo, sáu cảnh giới mà
chúng sinh sẽ luân hồi theo thuyết nhà Phật. Khi nói về cõi người,
Issa viết như thế này:
We humans —
squirming around
among the blossoming flowers. [2]
–Issa
Ta người –
quằn quại đó đây
giữa muôn bông nở đã đầy càn khôn
–Thi Vũ
Có phải vậy, con người tự tạo cho mình những bận rộn không đâu
mà quên hoa ? Nếu quả vậy thì uổng thay cho một kiếp hoa nhỏ máu
ròng. Có thể đã có lần hoa muốn nói như thế này, liệu chúng ta chịu
nghe?
We flowers –
bleeding petals
for the smiling humans
–Vũ Hoàng Thư
Ta hoa –
máu dậy cánh hồng
phớt môi cười nụ động lòng nhân gian
–Thi Vũ
3.
In a dewdrop world
singing at dewdrops...
summer cicada [2]
–Issa
trần gian một cõi sa mù
hát lời sương lạc
sinh phù kiếp ve
Buổi sáng hè có sương hứa hẹn một ngày nóng. Nhớ về ve là nhớ về
một nơi chốn đã mất, không gian cũng như thời gian. Tuổi trẻ đi
không trở về, đất nước xa không được gần. Nhớ nung hầm nhiệt đới,
dã dượi đợi chờ dưới hàng cây của sân trường im bóng. Tất cả như
ảo giác, tất cả như không thật. Có chăng ve hát từ sương trong một
buổi sáng có sương giữa thế giới mù sương? Thật chăng kiếp cầm ca
ngắn ngủi, ve, hát về một kiếp sống còn ngắn ngủi hơn, sương ? Và
thi sĩ, lạ thay, hắn làm thơ về ve và sương, khoảnh khắc giữa hai
thời điểm cực ngắn như hai sát na, nếu so sánh với thời gian trong
vũ trụ luân sinh. Hai cái nháy mắt, sẽ mất như điện chớp, nhưng
hắn không bị định hình bởi hai sát na đó nên hắn không mất. Có một
điều hắn biết rất rõ, không sương và ve thì cũng không có hắn. Như
thế Thi sĩ hiển nhiên là người ngợi ca những lời ve hát về sương.
Trong một thế giới mong manh, ve hát về sương là điệp trùng của
ngắn ngủi trở thành thiên thu. Chỉ có thi sĩ biết – Phải vậy chăng
?
biting into a bitter weed
alone I bear
my feelings [3]
–Shiki
cắn răng cỏ dại đắng ngần
mình ta cam lãnh
trăm phần nỗi riêng
Vũ Hoàng Thư
Tháng 7, 2005
[1] Haiku và những cơn nắng hạ, I, Vũ Hoàng Thư, Văn Học, số 183,
tháng 7, 2001, California, USA.
[2] Essential Haiku Volume 20, Robert Hass, 1994
[3] http://www.cc.matsuyama-u.ac.jp/~shiki/kim/shikisummer.html
|