Áo em ngày cũ
Thuở ấy yêu em cuồng vội
Đam mê tràn ngập tim gầy
Những buổi hẹn hò cuối phố
Tình dâng ánh mắt thơ ngây
Những lúc tan trường ta hẹn nhau
Mình đi giữa thế giới muôn màu
Nhưng ta yêu áo em màu trắng
Màu trắng đơn sơ chẳng gợn sầu
Tà áo em bay giữa phố phường
Vòng tay ta dìu dặt tình thương
Bờ môi em lửa nung chiều hạ
Ánh mắt xiêu lòng trai viễn phương
Màu áo em xưa mộc mạc
Như tình yêu thuở học trò
Giữa khoảng rực màu phượng vĩ
Áo em bay rợp trời mơ
Ba mươi năm ra rời đất cũ
Ta nghe nhung nhớ dại khờ
Ba mươi năm mối tình lỡ dở
Mịt mù kỷ niệm ngày thơ
Ta ngất ngưởng những đêm sầu viễn xứ
Nghe tình xưa về réo gọi muôn trùng
Em ngày cũ bây giờ biệt tích
Áo em bay trời kỷ niệm mông lung
Ta vật vã với cơn đau cuồng dại
Đêm từng đêm mòn mỏi một mình
Màu dĩ vãng chập chờn bên gối
Bàn tay ta sờ khoảng tối mông mênh
Từ giã tình xưa
Ta giã từ niềm đau tuổi thơ
Duyên xưa còn lại chút hương thừa
Tình xưa đã ngấm sâu lòng đất
Kỷ niệm ngày xưa đám bụi mờ
Em nói cười trong đêm không sao
Áo em khua động giấc mơ nào
Tóc em bay rợp phương trời cũ
Cong vút bờ môi nẻo động đào
Ta uống từng hơi thở ngọt ngào
Nụ hôn huyền hoặc nẻo chiêm bao
Men say chấn động khu tiềm thức
Ta ngỡ mình yêu tự thủa nào
Từ phút hẹn hò trăng gối mây
Ôm em rời rã cả vòng tay
Tình yêu chất ngất theo triền sóng
Môi mắt trầm hương quyện mái Tây
Sầu đọng mơ hồ trong mắt em
Tương tư mòn mỏi gió qua rèm
Tiếng em khua động vùng vô thức
Bờ cỏ còn in những bước mềm
Kỷ niệm bay về ngập gối mơ
Hồn ta lạc lõng giữa trời thơ
Đêm nay giữa cõi đời hoang phế
Em biết rằng ta vẫn đợi chờ
Nghe tiếng côn trùng khóc giữa đêm
Sầu dâng khắc khoải ngập tim mềm
Rượu cạn hương tàn tâm khắc khoải
Mình ta ngồi lặng giữa trời đêm
Từ giã cuộc tình xưa cũ
Dáng em mòn mỏi phương trời
Nghe tiếng trùng dương réo gọi
Ngoài xa con nước đầy vơi
Huỳnh Kim Khanh
|