Trương Thanh Diễm Thùy - Bảo Lộc
Lần đầu tiên tôi gặp cô bé lúc ấy nàng chưa tròn
16 tuổi ... Năm đó tôi được phép về thăm nhà ăn Tết với gia đình
Mười năm quân ngũ lênh đênh trên sóng nước cũng không làm tôi chán
biển. Biển từ thuở ấu thời đã gắn liền vào đời sống của tôi. Quê
tôi nổi tiếng có bờ biển đẹp xinh thơ mộng óng ả một bãi cát trắng
mịn màng với hàng thùy dương xanh ngát đong đưa vi vu trong gió.
Nước biển thì xanh lơ trong suốt dưới ánh nắng hồng, khiến cho
bao tao nhận mặc khách phải luyến lưu tới vùng đất Chiêm Thành
cổ kính ngày xưa này với những danh lam thắng cảnh như
...Những hòn Chồng Cầu Đá ngọn hải đăng
Và Lam Sơn Dục Mỹ với Ninh Hòa
Ôi Đồng Đế những đêm chờ trăng lên...
( Nha trang còn nhớ- Phan Thanh Quang)
Mỗi lần về lại nơi đây tôi hay có thói quen tản bộ trên bờ biển
khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Nhìn những hạt nắng hồng thủy
tinh cuối cùng nhởn nhơ trên sóng nước rồi lịm tắt để chỉ còn lại
một khoảng trời loang tím... Ráng chiều ở Nha Trang thiệt đẹp lắm
mơ màng trong một màu tím như màu tím hoa lục bình bập bềnh nổi
trôi trên dòng sông Dinh hay màu tím hoa sim tím cả chiều hoang
biền biệt trong bài “Áo anh sứt chỉ đường tà” của Phạm Duy
Chiều hành quân qua những đồi sim
Những đồi sim, những đồi sim, đồi tím hoa sim
Tím cả chiều hoang biền biệt...
màu tím của thủy chung của đợi chờ, như màu áo
của cô bé lần đầu tiên gặp gỡ ấy …
Tôi gặp nàng ngồi bó gối đăm chiêu nhìn về một phương trời xa xăm
nào đó. Điều thu hút làm tôi chú ý là nàng còn trẻ lắm nhưng quần
áo nàng bận lại mang một màu tím buồn, buồn như đôi mắt nàng...
Giữa ánh hoàng hôn tím đang phủ trùm cả không gian. Biển cũng đang
ngả màu tím. Và trên bãi biển một bóng người con gái cô đơn trong
bộ đồ tím càng làm cho tôi tăng vẻ hiếu kỳ. Nàng không đẹp xuất
sắc, dòng tóc bay bay che khuất một nửa mặt càng tạo cho nàng một
cái gì đó mong manh tựa những huyền thoại liêu trai... Tôi ngồi
nhìn nàng thật lâu lắm cũng có hơn một tiếng nhưng nàng như một
pho tượng không nhúc nhích không động đậy. Chung quanh chúng tôi
chỉ còn tiếng sóng biển rì rào như một bản tình ca dịu êm...
- Chị Hai ơi, chị đâu rồi ? Mẹ gọi chị về ăn cơm kìa...
- Chị đây nè
bé! Đừng xuống bãi về trước nói với dì chị hai lên liền …
Tôi bỗng giựt mình, người con gái có giọng nói pha chút âm Huế
thật ngọt thật dễ thương như những nốt nhạc du dương. Nàng đứng
dậy cúi xuống nhặt đôi guốc... Tôi chợt bật tiếng cười nhỏ vì tôi
chưa bao giờ thấy những người con gái quê tôi mang những đôi guốc
mộc cao lạ thường như thế, nhất là khi ra biển. Cô bé này chắc
là con gái Sài Gòn. Khi nàng đi ngang về phía tôi, nàng bỗng chao
nghiêng người rồi quỵ xuống. Tôi chỉ kịp dơ tay nắm lấy tay cô
bé để nàng không té xuống. Cô bé ngước mặt nhìn tôi thoáng vẻ đau
đớn. Tôi nhìn xuống chân nàng, thì ra cô bé đã không để ý đạp trúng
mảnh sò. Tôi ngồi xuống nâng bàn chân thon nhỏ mềm mại lên xem.
Một đường cắt rạch ngang lòng bàn chân rướm máu. Tôi thổi nhẹ cho
cát rơi xuống rồi lấy chiếc khăn tay trong túi quấn lấy vết thương...
- Đau
lắm không? Tôi đỡ em lên nha... Vừa nói tôi vừa dìu cô bé đi
ngược lên trên bãi
-
Dạ, cám ơn chú, tại Thùy vô ý quá. Chú đưa giùm Thùy
lên được hông?
-
Được mà... Tôi cũng tính về. Lần sau là phải nhớ
mang dép đi trên cát thì mới không bị thương...
-
Dạ, cũng tại đôi
guốc này đó... Hồi nãy Thùy xuống bãi mang nó xém té cho nên đi
chân không trở lên cho chắc ăn...
-
Cô bé không phải là người ở đây
? Tôi tên Nguyên, còn em ?
Dạ, tên là Diễm Thùy. Gia đình Thùy
ở Sài Gòn nhưng Thùy thì học nội trú ở Đà Lạt. Lần đầu tiên ra
thăm dì dượng, và cũng là lần đầu tiên Thùy thấy biển... Thiệt
đẹp lắm !
Hôm đó tôi đã đưa cô bé về tới nhà và không ngờ trái đất thiệt
nhỏ, dượng của nàng ngày xưa là bạn học ở trung học với tôi. Đã
bao nhiêu năm mất liên lạc từ khi thằng bạn tôi theo gia đình vào
Sài gòn học. Bạn bè ai cũng yên bề gia thất chỉ còn tôi mang thân
lãng tử phiêu bạt trên sóng nước. Mùa xuân năm đó tôi thấy thiệt
vui và đầm ấm. Diễm Thùy rất dễ thương, rất lém lỉnh nhưng cũng
rất hiểu người ... Nàng có thể ngồi hàng giờ nghe tôi kể chuyện
hải hồ. Người con gái sắp bước vào tuổi trăng tròn này đã bắt đầu
lôi cuốn tôi với những ngôn từ thật đặc biệt mang âm hưởng cả ba
miền quê hương. Tôi bắt đầu quen và nhung nhớ với những câu nói
« Thôi mà !», « hông biết … » của cô bé. Một tuần
phép của tôi trôi qua thật nhanh. Tôi giã từ Nha trang để về lại
đơn vị và cô bé Diễm Thùy của tôi cũng trở lại trường. Chiều hôm
trước khi chia tay, tôi và cô bé đã đi dạo trên biển, cũng một
buổi chiều tím trên biển và cô bé cũng vẫn trong bộ đồ tím. Nàng
rất yêu màu tím cho nên chưa bao giờ tôi nhìn thấy nàng trong bộ
đồ màu khác mặc dầu cô bé vẫn thường nói đồng phục trong trường
nàng mang hai màu trắng xanh... Tôi nhìn cô bé đùa nghịch đạp nước
với tiếng cười nắc nẻ tự nhiên mà trong lòng bỗng dâng một tình
cảm lạ nhẹ nhàng lâng lâng...
Tôi quen Diễm Thùy tính đến xuân này đã tròn ba năm. Từ mùa xuân
năm đó đến nay tôi chưa một lần gặp lại nàng. Nhưng Diễm Thùy vẫn
viết thư cho tôi đều đặn hàng tháng, những dòng chữ nắn nót viết
bằng mực tím trên trang giấy học trò bây giờ không thể thiếu vắng
trong cuộc đời tôi... Nàng thường kể tôi nghe chuyện học hành,
bạn bè, chuyện nhà nàng về Huế định cư... Nàng cùng chia sẻ với
tôi những nỗi buồn niềm vui, những đau lòng nàng gánh chịu khi
tin cha nàng hiên ngang đền nợ nước trên chiến trường Quảng Trị
... Con đường đại lộ kinh hoàng đã in sâu trong tâm khảm người
thiếu nữ ngây thơ trong trắng...
Trương thị Diễm Thùy người em gái Huế
Vì chiến chinh phải xa lìa cố đô
Đường di cư hoang sơ những nấm mồ
Đất lấp thân xác người trong vội vã
Mùi hôi tanh nồng con gió Hạ Lào
Tấm thẻ bài nằm yên trên mộ hoang
Nén hương nào sưởi ấm hồn tử sĩ
Mẹ nắm tay em giục đi hối hả
Thẻ bài trên mộ có phải của cha
Bằng gãy cánh trong vòng vây đạn pháo
Ôi Quảng Trị vất vưởng ngàn anh linh
Đã ngã xuống vì đất Mẹ yêu thương
Em òa khóc khoác lên vành tang trắng
Mẹ mất chồng con giờ đã mất cha
Em nhìn mẹ nắm tay em hối hà
Thân cha nơi nào cỏ lạnh mồ hoang
Mẹ nghẹn ngào ruột đau lòng quặn thắt
Em nức nở gào thét hận ngập tràn
Máu nhuộm đỏ bên bờ sông Thạch Hãn
Tấm thẻ bài buồn hiu rạng ánh chiều
Bom đạn rơi... trời nhỏ lệ chia phôi...
( Trích Tấm thẻ bài- Nguyễn Văn Thành)
Sau đó, Diễm Thùy có về lại Nha Trang hai lần nhưng lúc đó đơn
vị tôi đóng quân ở một hải đảo xa. Nàng bảo biển Nha Trang cũng
mang màu tím buồn khi chiều xuống và càng buồn hơn khi thiếu hình
bóng của chú Nguyên. Diễm Thùy nào đâu biết bao năm qua trong lòng
tôi đã bắt đầu nhen nhuốm một tình yêu... Yêu nàng tôi bắt đầu
yêu màu tím, và bắt đầu tập làm thơ về màu hoa tím và người con
gái tôi yêu...
Màu hoa tím tôi yêu
Sao yêu mãi màu hoa tím
Tím tà huy ánh chơi vơi
Bên đồi sim chiều hò hẹn
Si áo em tím một thời
Sao yêu mãi màu hoa tím
Tím lục bình cánh nổi trôi
Xuôi dòng Dinh theo cơn lũ
Để tôi buồn tím xuân rồi
Sao yêu mãi màu hoa tím
Tím pensée đọng ngàn sương
Chiều nay mình tôi trên biển
Nhớ người tím cả trời thương
Thụy Nguyên
Để rồi ngồi ôm súng một mình nơi tuyến đầu trên một bãi biển xa,
tôi ngắm vầng trăng khuya... Bầu trời đêm lấp lánh muôn ngàn vì
sao, tôi thầm hỏi ở miền cao nguyên đó em có cùng chia nửa vầng
trăng với tôi. Ngày tháng dần trôi, tôi trĩu nặng một mối sầu tương
tư và thầm dệt ngàn ước mơ...
Áo tím tương tư
Em xưa tuổi chớm ô mai
Một dòng tóc lụa xõa dài hương trinh
Em đi guốc mộc xinh xinh
Thướt tha áo tím cho mình nhớ nhung
Thương thầm ánh mắt mông lung
Thường nhìn ra biển muôn trùng sóng ru
Nét buồn man mác tình thu
Tựa như sương khói phiêu du cõi trần
Anh về lưu luyến tằm xuân
Tương tư hai chữ bâng khuâng gánh sầu
Ước gì hóa kiếp lá dâu
Nuôi em khôn lớn cau trầu đem sang
Ước gì anh lấy được nàng
Thiên đường hé cửa chứa chan nghĩa tình …
Thụy Nguyên
Chỉ còn mấy ngày nữa là vào xuân... Kể sao bao nỗi vui mừng khi
tôi được biết chiến hạm trưởng cho phép tôi về quê ăn Tết với gia
đình mùa xuân này. Tôi sắp được gặp lại cô bé Diễm Thùy của tôi...
Không biết nàng đã cao lớn thêm bao nhiêu, có còn hay nhõng nhẽo
đòi quà như ngày xưa khi bây giờ nàng đã trở thành cô sinh viên
Đại học năm thứ hai thủy sản. Tôi ước ao và rất thèm nghe lại tiếng
cười thân quen, tiếng “thôi mà, hông biết...” thật dễ thương của
nàng. Chỉ còn mấy ngày thôi mà sao tôi lại thấy dài tựa cả thiên
thu...
Nha Trang rộn rịp chờ đón Tết đến. Tuy dạo này
trên chiến trường dầu sôi lửa bỏng nhưng những người dân quê tôi
cô gắng không nghĩ đến binh đao khói lửa trong mấy ngày Tết. Vì
muốn dành sự ngạc nhiên cho người con gái tôi yêu, tôi đã không
báo sự trở về của tôi, nhưng tôi biết từ hai năm nay khi nàng về
nơi phố biển này để học đại học, nàng cũng như tôi ngày xưa đều
có thói quen ngắm mặt trời lặn trên biển. Vừa kịp ghé qua nhà chào
thăm bố tôi, và thay đổi bộ quân phục, tôi đã lái xe ra biển. Vừa
đúng lúc những giọt nắng cuối ngày chợt lịm tắt trên mặt biển,
chỉ còn lại một chân trời tím lung linh huyền ảo như bộ đồ tím
nàng đang mặc. Cũng vẫn tư thế ngồi bó gối nghĩ ngợi mông lung
nhìn ra biển. Suối tóc dài ôm gọn thân hình với những đường nét
cong rõ rệt ... Cô bé Diễm Thùy của tôi ngày nào nay đã lớn rồi,
chẳng biết nàng còn nhận ra tôi không? Tôi nhẹ nhàng tháo giày
đi chân không xuống bãi.
- Này cô bé, cất đâu rồi đôi guốc mộc?
Diễm Thùy giựt mình quay lại. Nét ngạc nhiên pha lẫn niềm vui
hiện rõ trên khuôn mặt xinh xắn của nàng.
- Chú Nguyên!!! Vừa gọi nàng
vừa ngồi bật dậy và ôm choàng lấy tôi... Chú Nguyên về rồi.
Vòng tay bé nhỏ của nàng ôm chặt lấy tôi, nàng áp mặt vào ngực
tôi. Sự đụng chạm hồn nhiên làm tôi bỗng thấy xuyến xao. Bao nhớ
nhung như cơn nước lũ vỡ bờ, tôi không tự kềm chế mình được, tôi
cúi xuống hôn nhẹ trên dòng tóc nàng còn thơm mùi hoa bưởi. Nàng
ngước mặt nhìn tôi, và tôi đã đặt một nụ hôn nồng cháy đầu tiên
trên đôi môi trinh trắng ấy... Đôi mắt nai nhìn tôi đầy ngạc nhiên
rồi chợt khép lại, nàng đã nhận nụ hôn đầu đời của tôi. Trời đất
như quay cuồng, không gian như ngừng lại, chỉ còn chúng tôi với
tiếng sóng biển vỗ về...
- Anh yêu Thùy và nhớ em lắm!
-
Chú... anh... bây giờ Thùy phải kêu
bằng gì đây? Thùy cũng nhớ anh Nguyên...
Những ngày sau đó, cả một khung trời tình yêu hạnh phúc rộng mở
đón chúng tôi vào. Chúng tôi đã ngồi tâm sự với nhau hàng giờ trên
biển, đi dạo chợ hoa... Tôi kể cho Thùy nghe những nỗi nhớ nhung,
phân vân đắn đo khi tôi biết đã yêu nàng. Tôi hỏi nàng có ngại
sự chênh lệch tuổi tác giữa tôi và Thùy, vì tôi lớn hơn nàng tròn
một con giáp. Nàng cười lắc đầu bảo không. Rồi tôi đưa nàng về
thăm quê tôi Ninh Hòa. Đứng trên cầu Dinh, nhìn ngắm đám lục bình
trôi, tím cả dòng sông, lần đầu tiên tôi thấy hoa tím quê tôi thiệt
mỹ miều.
- Anh ơi, hoa lục bình tím đẹp quá!
-
Đâu có đẹp bằng tiểu thơ áo
tím Diễm Thùy của anh …
-
Anh Nguyên xấu quá, lại chọc em nữa rồi...
Nhìn hai gò má thẹn thùng đỏ ao của nàng, tôi biết cuộc đời của
tôi từ đây không thể thiếu hình bóng nàng được nữa rồi.
-
Thùy
ơi, hè này anh sẽ thưa với bố mẹ xin cưới em nha! Làm cô dâu của
anh có chịu không cô bé?
Thùy gật nhẹ đầu, đôi má nàng đỏ hồng như cành đào trước ngõ nhà
tôi. Tuần phép qua nhanh quá, nhưng tôi thiệt hạnh phúc vì tôi
biết cho dù tôi ở miền duyên hải xa xôi nào đó thì trên phố biển
này cũng vẫn có từ đây một người con gái dõi theo bước tôi đi và
đợi chờ bước tôi về ... Tôi trở về đơn vị nhưng cả nửa hồn tôi
để lại trên bờ biển mộng mơ này bên cạnh người tôi yêu. Tôi ra
đi mang theo lời ước thệ trăm năm, tôi đã hứa với nàng sẽ bình
yên trở về.
Cuộc chiến càng ngày càng trở nên khốc liệt. Đơn vị tôi cứ rày
đây mai đó trên khắp các miền duyên hải. Thư từ liên lạc trở nên
khó khăn hơn, nhưng mỗi khi tôi nhận được những phong bì vuông
vức xinh xắn của nàng, lòng tôi lúc nào cũng rộn ràng niềm vui
khôn tả. Những dòng mực tím yêu thương, những lời tình tự như đã
khắc sâu vào trong trái tim nhỏ bé của tôi. Nàng kể cho tôi nghe
những chuyện vui buồn của cuộc đời sinh viên, nàng cho tôi biết
tin thường xuyên về gia đình tôi ở Ninh Hòa... Tất cả những gì
nàng viết như dòng suối tươi mát thơm lành làm cho tâm hồn người
chiến sĩ sống cuộc đời hải hồ cảm thấy bỗng chợt bớt cô đơn hơn.
Những bức thư trả lời tôi viết vội gửi về cho nàng giữa những phiên
gác đêm gói ghém tất cả những ước mơ tương lai xây dựng một mái
ấm gia đình hạnh phúc có tôi bên nàng và một đàn con ngoan. Chưa
bao giờ như lúc này tôi thầm nguyện ước một ngày hòa bình thật
sự sẽ về...
Nhưng hình như định mệnh hay tạo hóa thường nghiệt ngã với những
người yêu nhau say đắm. Tôi đã vĩnh viễn mất Diễm Thùy vào một
ngày 30/4 /75 đầy kinh hoàng đó. Tôi xa nàng đã hơn 30 năm nhưng
giờ đây mỗi khi ngồi một mình nhắm mắt lại tôi vẫn nhớ như ngày
hôm qua...
Quảng trị, Huế, Đà Nẵng , Khánh Hòa, Cam Ranh ... những vùng đất
quê hương thân yêu của tôi dần dần gục ngã. Từng quân đoàn được
lệnh kéo về tử thù Sài Gòn. Tụi Việt Cộng theo con đường mòn Hồ
Chí Minh đã dần chiếm cứ các thành phố, tỉnh lỵ. Lá thư chót tôi
nhận được, Diễm Thùy báo tôi biết nàng trở về lại Sài Gòn bên gia
đình.Tin tức ngày càng nóng bỏng và tồi tệ. Quân nhân Mỹ sang phục
vụ ở Việt Nam được lệnh di tản cùng một số tướng lãnh và gia đình.
Tin Sài Gòn thất thủ đã làm tan nát trái tim tôi. Lúc ấy tàu của
tôi đang ở ngoài khơi và được lệnh di tản đầu tiên. Trong cảnh
hỗn loạn của một ngày 30/4/1975 đầy uất hận Thùy của tôi lưu lạc
về đâu. Tôi đã mất em rồi từ ngày đó. Những năm tháng trôi giạt
trên đảo rồi định cư nơi xứ người, tôi có liên lạc nhờ người thân
tôi còn kẹt lại ở Việt Nam cố gắng tìm tung tích của nàng và gia
đình ... Tôi chờ đợi nàng, một năm, lại hai năm, rồi năm năm. Sau
7 năm đợi chờ mòn mỏi tôi đã lập gia đình để có con nối dòng cho
tổ tiên để tròn hiếu thảo với cha già. Rồi dòng đời cứ tiếp tục
trôi mãi, màu tóc tôi đã bắt đầu điểm sương. Cứ mỗi lần tôi có
dịp thả bộ trên các bãi biển nơi xứ người, trong tôi bỗng trào
dâng một nỗi đau ngập tràn. Tôi thầm chúc phúc cho người yêu đầu
đời của tôi có được một mái ấm gia đình bên đàn con ngoan. Cách
đây vài năm, lần đầu tiên tôi trở lại Việt Nam, tôi đã cố công
đi tìm nàng nhưng nàng thiệt như một hạt bụi tan biến vào trong
hư vô.
Trên bờ biển Nha Trang giờ sầm uất kinh thương,
tôi bỗng thấy mình lạc lõng chơi vơi. Thoảng trong tiếng sóng biển
tôi như còn nghe tiếng em cười trong như thủy tinh vỡ. Tôi xa em
rồi mà thời gian sao không gội xóa được cà một tình nhớ trong tôi
Xa em tình nhớ
Tôi về phố biển nhiều nhung nhớ
Hàng dương xanh vẫn cánh rũ buồn
Tiếng sóng rì rào như hơi thở
Trên bãi vắng mình tôi lệ tuôn
Không biết nơi phương trời xa đó
Đông đã về... trời đổ tuyết sương
Ai sẽ hơ ấm vòng tay nhỏ
Những chiều heo may lạnh phố phường
Bờ đá hoang vu nay rêu phủ
Sao nhớ quá một dáng tím xưa
Ôm suy tư nhìn con nước lũ
Tóc gió bay thương mấy cho vừa
Tôi gửi về em vòng sao biển
Hương đồng gió nội đất Ninh Hòa
Hạt muối trinh nguyên tình xao xuyến
Thấm lời ru quê hương đậm đà
Giữa dòng người vui như mở hội
Sài gòn nhộn nhịp ánh đèn màu
Bên góc giáo đường tôi thầm gọi
Tên em một cánh âu lạc loài
Giờ này bên ấy sáng vầng nguyệt
Em chắc đã say mộng trắng trong
Ngủ đi em bình yên giấc điệp
Ngày anh về ấm tình xuân nồng …
Nguyễn Văn Thành
Trương Thanh Diễm Thùy - Bảo Lộc
7/2007
|