20-Juillet-2007
Thương yêu gởi đến các bạn vào mùa lễ Vu Lan.
Mẹ
Âu Cơ
Theo truyền thuyết ngày xưa, chúng ta có một người mẹ thật dễ
thương. Đó là Mẹ ÂU CƠ.
Mẹ có thật hay không, chúng ta cũng không ai biết rõ, chỉ hiểu
rằng khi cấp sách đến trường thì đã được dạy bảo về Mẹ
ÂU CƠ.
Mẹ sanh ra một trăm cái trứng, khi trứng nở
thành một trăm người con, năm chục trai, năm chục gái, mẹ đã đưa
năm chục lên núi và năm chục xuống biển. Núi đại diện cho một sự
hùng vĩ để chúng ta nương tưa vào mà sống, biển bao la bát ngát,
dòng nước tràn trề không bao giờ chấm dứt như tình mẹ con, tình
nhân loại, có lẽ vì vậy mà chúng ta mới có câu “công cha như núi
Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra “.
Mẹ đã mang năng trong người cả một trăm cái trứng, mẹ có mệt mỏi
lắm không, chắc mệt lắm chứ, nhưng có ai để mà than thở, chắc là
không, vì chúng ta có bao giờ đọc những dòng chữ nào nói lên nỗi
khổ của mẹ khi mang nặng đẻ đau. Lúc mẹ cấn thai, mẹ có bị những
đứa con trong bụng hành hạ, chúng ta gọi là ốm nghén, mẹ có phiền
không, chắc cũng không, Mẹ Âu Cơ thật cam đảm, thật chịu đựng.
Tôi vẫn tin vào chữ duyên và nợ. Tại sao chúng ta lại được đưa
vào cơ thể của một người đàn bà hoàn toàn xa lạ, để rồi chúng ta
gọi là mẹ, má, mạ, bu, u, đẻ, và người đó phải mang nặng đẻ đau,
lo lắng, thương yêu ta cho đến ngày nhắm mắt ra đi.
Tôi được cấu tạo bằng tình yêu thương của một đàn ông và người
đàn bà, khi sinh ra tôi gọi hai người đó là “cha mẹ”. Tôi đã nằm
trong bụng mẹ tôi cả những chín tháng mười ngày. Ngày mới đậu thai,
tôi đã hành hạ mẹ, người đàn bà đó vì tôi mà mệt mỏi, không ăn
không uống cả mấy tháng vì tôi đã làm hành làm tỏi bà ta, tuy nhiên
mẹ tôi vẫn phải chịu đựng. Thật tội làm sao, thương mẹ quá.
Không những tôi được nằm trong bọc sung sướng, ấm cúng mà mẹ tôi
đã chuyền tất cả thức ăn, tất cả tình thương cho tôi. Dần dần tôi
lớn lên trong bụng mẹ, mỗi lần tôi mệt hay giận hờn tôi cựa quạy,
hay đạp mạnh, mẹ xuýt xoa, đưa tay xoa bụng, ngầm bảo rằng “con
ngoan nhé, để mẹ làm công chuyện, đừng hư nghe chưa”.
Tuy chưa ra đời, tôi và mẹ đã có một sợi dây vô hình liên kết.
Mẹ đã mượn sợi dây đó để đưa thức ăn vào người tôi, đã nuối sống
tôi trong chín tháng mười ngày. Mẹ có xanh xao vàng vọt làm sao
tôi biết được, vì những gì ngon ngọt tôi đã giành lấy cả. Có ích
kỷ, có xấu tánh không, làm sao tôi nhận thức được. Tôi đã vô tình
đón nhận mà không biết đến sự hy sinh của người.
Và rồi cũng đến ngày nở nhụy khai hoa, mẹ tôi đau đớn cả mấy ngày,
nằm cứ rên rỉ, thật đúng như người xưa đã nói “ Người ta đi biển
có đôi, còn tôi đi biển mồ côi một mình”. Sau này khi có con, tôi
mới biết rõ sự đau đớn, cái lo sợ khi lên bàn sanh không ai chia
sẻ với mình.
Khi vừa ra đời, bác sĩ đặt tôi lên người mẹ, mẹ âu yếm đón lấy,
ôm tôi vào người. Tôi mượn tiếng khóc để thay vào hai tiếng “mẹ
ơi”, tôi sung sướng nằm yên trong vòng tay thương yêu của mẹ. Sau
những ngày nằm yên trong bụng mẹ, tuy rằng sự liên hệ vẫn có, nhưng
đây là lần đầu tiên mẹ được ôm tôi trong vòng tay của bà.
Bây giờ mẹ mới thật sự thấy tôi bằng đôi mắt của người. Mẹ hôn
tôi, nụ hôn đầu tiên trong đời tôi, mẹ lật tấm khăn để nhìn tôi
rõ ràng hơn, vuốt tóc tôi, cầm bàn tay nhỏ bé, nâng niu từng ngón,
hôn từng ngón, hai tay người xoa bóp cả người tôi, có lẽ mẹ nghỉ
đây không biết là mơ hay thật. Tôi sung sướng quá, nhắm nghiền
đôi mắt ngủ yên.
Tôi nằm sát vào người mẹ, mẹ vẫn ôm tôi vào lòng sợ rằng con nằm
trong bụng mẹ đã lâu quen đùa đởn trong bọc nước, bây giờ ra ngoài
không khí mẹ chỉ sợ con chưa quen lại giựt mình.
Tôi đói vì thức ăn không còn có sẵn như ngày trước. Không nói
được, tôi đành phải khóc. Mẹ biết ý để miệng tôi vào bầu sữa tình
yêu, bầu sữa đã nuôi tôi, dòng sửa đã cho tôi sự sống, đã phủ đấp
cho tôi tình yêu thương tràn trề.
Ngày tôi lớn lên, mẹ đưa tôi đến trường. Ngày tụ trường mẹ đứng
đó, chờ tôi vào tận lớp mới yên tâm ra về. Ôi bao nhiêu kỷ niệm,
làm sao tôi ghi nhớ được. Những lúc tôi đau ốm,người lo âu, lúc
nào cũng ngồi cạnh tôi, vuốt tóc và thở dài lo nghỉ. Mỗi lần tôi
mở mắt là đã thấy người bên cạnh, những câu nói đầy thương yêu,
ánh mắt nhìn con âu yếm, làm sao tôi quên được
Tôi lập gia đình như bao người con gái khác, và rồi cũng sanh
con đẻ cái. Ngày cấn thai, tôi báo tin cho mẹ tôi biết. Tôi nhìn
mẹ tôi tủm tỉm cười, gọi “mẹ”; Mẹ nhìn tôi cười, mẹ biết con muốn
nói gì rồi. Có lẽ cảm giác của tôi với đứa con đầu lòng cũng giống
như mẹ ngày xưa mừng rỡ khi biết được có một sự sống trong người
mình.
May mắn thay cho những ai còn mẹ, vì ngày khai hoa nở nhụy không
phải “đi biển mồ côi một mình”mà có người mẹ thương yêu bên cạnh,
cầm tay nhỏ nhẹ nói rằng“ráng con nhé, chịu khó đi, có mẹ và chồng
con bẹn cạnh đây”.
Với năm tháng mẹ tôi già và tôi cũng theo dòng đời mà theo mẹ
tôi. Mẹ đã có những cơn chướng, những thay đổi tánh tình của người
lớn tuổi. Tôi nghiệm rằng người đã mệt mỏi, và cũng có thể lòng
bất an vì lo sợ bệnh tật, lo sợ tuổi già đã đến. Tuy bận bịu với
gia đình, nhưng tôi vẫn cố gắng dành thì giờ cho người. Người thích
gì tôi chìu theo đó, người muốn gì tôi làm theo, công ơn đã nuôi
nấng tôi, thương yêu, thì những cái nhỏ nhặt mà tôi đưa cho người
có đáng gì đâu.
Tôi vẫn nhớ có những cuộc tranh cãi thật dễ thương, vì mẹ và tôi
hai thế hệ khác nhau, mẹ vẫn bảo:” cá không ăn muối cá ương, con
không nghe lời mẹ trăm đường con hư”.Tôi cười hỏi lại mẹ, nếu người
đàn bà hư hỏng, mẹ ơi làm sao họ dạy con được và họ đâu có xứng
đáng làm gương sáng cho con họ, mẹ nghỉ sao.
Mẹ cười hiền hòa xoa đầu tôi, con bé này lắm sự. Những cái thân
thương, những câu nói tuy rằng đùa giỡn giữa mẹ con, nhưng bây
giờ tôi mới nghiệm được đó là những bài học mẹ muốn tôi ghi nhớ.
Chúng ta lại đến chùa với mùa lễ Vu Lan. Bông hồng đỏ cho những
ai còn mẹ, trắng người thương yêu đã bỏ mình ra đi. Nhìn các em
cầm giỏ hoa trong đó trắng đỏ lẫn lộn, các em để cho mình tự lựa
và chỉ phụ để cài lên áo.
Ngày còn mẹ bên cạnh,lâu lâu mẹ có làm phiền, tôi cũng hay ưa
nhăn nhó, hay là vì công việc mệt mỏi trong cuộc sống, có đôi lúc
không nhịn mẹ, giờ này đóa hoa hồng trắng cài trên áo, mẹ có còn
bên cạnh để mình nhăn nhó nửa không, câu nói để tỏ lòng thương
yêu chỉ được nói lên trong giấc mộng, cái gần gũi để được âu yếm
ôm mẹ trong vòng tay cũng không còn nữa, tiếng gọi thật dễ thương
“mẹ ơi” dầu có được thốt ra cũng chỉ để tan vào hư không.
Mỗi lần về đến nhà, không còn người mẹ già thương yêu ra mở cửa
cho con vào, nhưng câu nói “hôm nay con mệt không” có bao giờ tôi
được nghe lại...
Đóa hoa hồng trắng đã được cài trên áo, mẹ tôi đã vĩnh viễn bỏ
tôi ra đi.
Mẹ già như chuối ba hương,
Như xôi nếp một,
Như đường mía lau.
Võ thị Đồng Minh
|