Yêu em tàn mấy mùa trăng
Hẹn em mùa xuân nở nụ
Cỏ xanh rợp ngát trên ngàn
Cánh bướm khoe màu dưới nắng
Gió xuân dìu dặt miên man
Em đến trời xuân bát ngát
Tóc bay e ấp tình nồng
Lời nói yêu đầu bỡ ngỡ
Môi em đầy nét yêu đương
Ta dắt tay em đi vào diễm sử
Lới nói em ngoan theo dấu địa đàng
Ta uống môi em chiếu hoang bỏ ngỏ
Phút ân tình hai hồn bỗng đi hoang
Ta nắm tay em chiều đang tắt nắng
Lời nói yêu đương e ấp muôn phần
Rồi chiều dứt màn đêm phủ xuống
Sương xuống đầm đìa trên lối miên man
Trăng e ấp sau màn đêm mây phủ
Trăng cô đơn vũ trụ vô cùng
Ta ngây ngất vòng tay ghì xiết
Trăng vô tình về chiếu nét mông lung
Mình yêu nhau giữa mùa trăng bát ngát
Đêm thâm sâu như tình rất vô cùng
Trăng êm ả và trăng ẻo lả
Tình mịt mùng dưới ánh trăng suông
Trăng tắm trong vùng sương lạnh
Nhưng ta nghe ấm tình nồng
Cơ thể tâm tư rời rã
Hồn tan vào cõi mênh mông
Từng cánh sao gầy lịm tắt
Vầng trăng giờ ngủ sau đồi
Có tiếng đàn ai dìu dặt
Ta nghe tình mới lên ngôi
Tình đã bay theo vạn phiến sầu
Từ khi mộng tưởng theo triền gió
Tình đã bay theo vạn phiến sầu
Từ lúc tỏ tình em trước ngỏ
Tình ta đã chết tận mồ sâu
Có phải em đến từ biển mộng
Tóc em bay mây phủ thiên đường
Môi em mộng thơm mùi trái ngọt
Mắt em nhìn hồn ta lạc mù sương
Ngỏ về nhà em mùa thu rụng lá
Từng cánh tung bay muôn sắc đỏ vàng
Ta lê bước trên lá vàng tơi tả
Nghe hồn ta lãng đãng đi hoang
Bóng hình em những đêm dài mộng mị
Ta với tay níu kéo đêm dài
Em xa tắp như trùng dương bát ngát
Ta rã rời với niềm nhớ thương ai
Đêm chập chùng lối nhà em tăm tối
Ta bâng khuâng tự vỗ về mình
Có thể một ngày sẽ đến
Hôn em hồn ngặp mông mênh
Tình yêu như con đường một chiều
Ta đi mà chẳng biết về đâu
Nhà ai rợp bóng cây đầu ngỏ
Ta với mình ta một nỗi đau
Lời tỏ tình bay theo gió
Miên man cuối dải Ngân Hà
Một trái tim gầy bỏ xó
Mặc cho gió táp mưa sa
Ta thức dậy nghe hồn đau chất ngất
Bóng hình em giờ đã xa bay
Ta nằm đó hồn ta băng giá
Bóng tối mênh mông chờ ánh sáng ban ngày
Hồn đã đi hoang nhiều kiếp
Kiếp này đây hồn rã rời
Sầu đã bay theo cánh gió
Tình hoang mang cõi mù khơi
Tình đã bay theo vạn phiến sầu
Đêm nay hồn phách gửi về đâu
Bàn tay ta ước niềm chăn gối
Nghe khổ đau vùi chôn hố sâu
Đêm vẫn mịt mù cơn hỗn mang
Tim ta nặng trĩu nỗi sầu thương
Bóng em mờ mịt vùng sương khói
Rượu đã nhập thần đêm viễn phương
Tình Nhớ Đêm Sương
Đêm đã tàn chưa trăng tẩm sương
Ta nghe giun dế khóc chân tường
Loài hoa cỏ dại đà say ngủ
Vũ trụ bừng lên nét dị thường
Rượu đáng canh tàn đêm tịch liêu
Sầu dâng chất ngất nhớ thương nhiều
Em xa tình khát khao mòn mỏi
Bờ đá buông lơi sóng thủy triều
Tình đã xa rồi duyên đã phai
Ta nghe hồn thoáng nét Liêu Trai
Bóng em xa tắp chiếu hoang phế
Ta với mình ta kiếp rã rời
Rượu đã lên màu men đắng cay
Hồn ta chới với buổi chiều nay
Tóc em bay rợp trời xưa cũ
Môi vẫn một màu yêu đắm say
Ta hỏi lòng sao vẫn nhớ thương
Xa xôi hồn chới với canh trường
Trăng nằm ẻo lả sương còn đọng
Hoa lá lung lay động cuối tường
Hồn đã tan vào đêm hư vô
Nụ cười em dậy nét hoang sơ
Hẹn em từ thủa môi vừa chớm
Từ lúc tình nồng lên ý thơ
Ta biết tình rồi cũng cách xa
Đêm nay ngùi đốt nén hương thừa
Vầng trăng đã khuất sau triền núi
Tình cũ âm thầm ngập gối mơ
|