http://blog.ifrance.com/phusi
CHIA TAY NGƯỜI
Chia tay người buồn tôi lên đầy mắt
Không buồn nào hơn buồn của hôm nay
Lòng quay quắc bởi chẳng sao níu được
Bước chân người sau cửa kiếng ngăn đôi
Người đi vội sợ con tim se thắt
Tôi chần chờ tìm kiếm dáng bơ vơ
Giữa biển người bỗng nhiên nghe nghẹt thở
Sa mạc đâu đây liệm chết tiếng cười
Nắng phi trường gửi mây theo cánh sắt
Gió chướng theo tôi đem nhớ nhung về
Paris chừ như chợt tỉnh cơn mê
Chưa kịp giữ người đà bay đi mất
Thoáng hương xưa tôi âm thầm vội cất
Nghe cồn cào dư vị những ngày qua
Nghe xôn xao một cung trầm vọng ải
Để nhốt người còn lại dẫu trong mơ
Thơ tôi viết đường về sao lạnh ngắt
Tàu vẫn đi nhanh lăn bánh vô tâm
Âm hưởng vẫn chập chờn qua ảo giác
Nhớ quá đi thôi tôi gọi tên người
Người ơi người ! đến chi rồi đi vội
Cho buồn thương vây kín cả trời Tây
Cho cô đơn ôm chặt tháng năm gầy
Con phố cũ mai đây... còn đâu nữa !
Tôi, cỏ cây vàng úa ...đợi trời mưa !
Paris * 23 Juin 2007
THÁNG TƯ
EM GỌI ANH VỀ
Sao anh không về
Con đường làng quanh co
Có hàng sầu đông
Mang nỗi lòng của nhớ
Của tâm tình người ở lại trông mong
Anh về đi , em sẽ để dành cho anh một chút mưa
Một mớ lạnh từ đường tơ kẽ tóc
Gói thêm một ngụm nước mắt buổi chia ly
Cơn gió bấc thấm dần vào buồng phổi
Ngọn núi xanh mờ năm đó tiễn người đi
Anh về nghe anh
Hạt thóc vàng vẫn còn phơi trên con đường trán nhựa
Nắng tháng tư đổ về ôm ấp mái nhà tranh
Quê hương luôn khắc khoải mong chờ
Gót chân nhỏ viễn du nơi đất khách
Mùa lúa năm nay
Đàn chim non đua nhau về tổ
Sao anh còn xa bầy
Đứng giữa đất trời nghe tiếc nuối
Lạnh lùng mãi mãi kiếp đi rong
Em lặng nhìn
Chùm hoa sầu đông lững lờ trôi theo gió
Tím cả một trời hoang
Paris
Bây chừ sắp về mùa hạ nóng
Anh có còn bồng bềnh theo nắng mưa
Dòng sông SEINE nước chảy nhẹ bốn mùa
Trời Paris vén bức màng lụa trắng
Anh lầm lủi đi nhớ về những dòng sông quê Mẹ
Con sông xưa biết bao nhiêu tình nghiã
Tuổi thơ anh lặn ngụp theo dòng sông
Cuối tháng tư dòng sông đưa anh ra biển
Con thuyền tình theo dòng nước mắt chia phôi
Quê hương , Quê hương ơi !
Em cầu mong anh trở lại
Không lẽ nào cứ mãi mãi chia ly
Phải có một ngày
Những đớn đau không còn nữa
Hàng triệu tấm lòng
Mừng vui hội ngộ
Tháng tư buồn đi vào dĩ vãng
Tay nắm tay trong giấc mộng tương phùng
Paris 25 - Avril - 2007
BIỂN VÀ TA
Tưởng niệm Phó Đô Đốc CHUNG TẤN CANG
Kính tặng Quý Chiến hữu
Một thời say mê mộng Hải Hồ
Ta vào biển lặng , nắng dâng lên
Gió mơn man mái tóc bồng bềnh
Biển như con gái e ấp thẹn
Môi hồng làm dáng nụ cười duyên
Ta với biển cùng chung một kiếp
Mênh mông dào dạt nước vỗ bờ
Quyến rũ đời trai tình biển gọi
Say mê theo Biển thuở còn thơ
Sóng xoã đầu ghềnh đến cuối non
Nghìn năm gặm nhấm núi đá mòn
Thấm thấu hồn ta từng mảnh vụn
Ngút ngàn đau thắt mảnh tình son
Và một ngày kia gió đổi mùa
Thuỷ triều dâng lòng Biển đong đưa
Tâm tư giấu kín điều chưa nói
Xin trút vào trong ngọn sóng đùa
Sớm muộn gì rồi cũng phải đi
Thong dong Biển thầm gọi ta về
Tuổi xuân còn lại niềm lưu luyến
Mộng hão huyền mơ mộng những gì
30 Avril 2007
CON TÀU VÀ BIỂN
Anh là con tàu nhỏ
Theo biển sóng lênh đênh
Bờ nào có tình thương
Bến nào có chờ đợi
Tàu vẫn quay trở lại
Tìm ánh nắng ban mai
Tìm mối tình thơ dại
Tình người vẫn khoan dung
Lòng người vẫn độ lượng
Biển khơi vẫn thiết tha
Anh đi giữa đường thương
Chim Hải Âu đưa lốí
Sao Bắc Đẩu dẩn đường
Bên em và bên biển
Bên nào cũng vấn vương
Ngọn Hải Đăng rực sáng
Soi tình em khát khao
Trời mây nước xôn xao
Huyền ảo giấc chiêm bao
Thực hoà chung với mộng
Cuối xuống hôn loài người
Ngước lên hôn vũ trụ
Anh cùng biển phiêu du
Đưa em vào giấc ngủ
Qua rồi mùa biển động
Qua rồi một mùa đông
Anh yêu em như anh yêu biển
Biển trong hồn và em ở trong tim
Anh thương em như anh thương biển
Em trong đời và biển ở trong thơ
Paris 10 Juillet 2004
|