SỐ 26 - THÁNG 4 NĂM 2005

 

Thư Tòa Soạn

Thơ
Tháng tư tôi
NNguong
Dòng sông 30 năm
Nguyễn Xuân Vời
Mũi tên tình yêu
Hoàng Du Thụy
Hai con sóng
Tóc Tím
Em đã về với biển
Huỳnh Kim Khanh
Quẩn
Trần Việt Bắc
Đêm trừ tịch
Hoàng Mai Phi
Hẹn ngày mai
Tôn Thất Phú Sĩ
Tưởng nhớ nhà thơ say: Lý Bạch
Maihoado
Tháng tư, nhớ Nhatrang
Vũ Hoàng Thư

Truyện ngắn, Tâm bút
Câu chuyện ở đầu sông
Phan Thái Yên
Lẽ ra mùa mận
Nguyên Nhi
Đêm xuân trong trại tù Cao Lãnh
Phạm Hồng Ân
Khúc đoạn trường
Song Thao
Những cuộc tình 30 năm sầu xứ
Hải Yên
Gã hàng xóm tốt bụng
Tầm Xuân
Giữa dòng sóng đỏ
Cỏ Biển
Lá thư không gửi (9)
Trương Thanh Diễm Thùy
Tiếng hát bình yên trong thinh không
Phạm Hồng Ân
Tháng tư thứ 30
Vũ Hoàng Thư

Dịch thuật, biên khảo
Sống thiện chết lành
Ngô Văn Xuân
Nhà Trần khởi nghiệp (1)
Trần Việt Bắc
Nguyễn Du trong thi ca Việt Nam - Kỳ 13
Hoàng Thiếu Khanh

Truyện dài
Thằng Nèm
Trần Phú Mỹ
Vô tình cốc - Kỳ 20
Huỳnh Kim Khanh


 

Thơ Huỳnh Kim Khanh

 

Em đã về với biển

Ba mươi năm sau ngày mình chia cách
Lòng tưởng dã yên như bãi phù sa
Tình cũ lặng lờ đi vào diễm sử
Kỷ niệm ngày xưa cơn mưa lũ nhạt nhòa

Em ngày đó thơ ngây vụng dại
Nhìn tình yêu chỉ một màu hồng
Ta cũng vậy, cuộc đời lãng tử
Yêu em tình nồng quên kiếp long đong

Mắt em đen như lòng đêm thăm thẳm
Trán em cao bát ngát khung trời
Môi em mộng lòng ta nặng trĩu
Nẻo về nhà em, lòng thổn thức đầy vơi

Ta nói yêu em bằng cử chỉ
Mình chỉ nhìn nhau qua ánh mắt muôn trùng
Ta vuốt má em, trái sầu rơi rụng
Áo em bay trong màu nắng rưng rưng

Mình gặp nhau giữa mùa chinh chiến
Tình ngây thơ ta vẫn tôn thờ
Nhưng nào biết cuộc đời nghiệt ngã
Cho tình ta rồi cũng chia xa

Ta vuốt tóc em nghe tình bỏ ngỏ
Nụ hôn ngoan mình đón nhận dại khờ
Trong khoảng tối em nhìn ta e thẹn
Buổi hẹn hò nghe lòng vẫn bơ vơ

Cuộc tình đó mong manh ngắn ngủi
Ngày em đi rời căn cứ biên thùy
Ta nhìn lặng theo triền sóng nước
Em đi rồi hồn ta buốt tư duy

Khi gặp lại nhau những hẹn hò vội vã
Em vẫn ngây thơ vụng dại như bao giờ
Trong khoảng tối mắt em nhìn đen láy
Má em mịn màng cánh lan mỏng kiêu sa

Tình rồi cũng bạo tàn như cơn trốt
Ta ra đi một sớm bàng hoàng
Em ở lại khung trời hoang phế
Ta có ngờ đâu tình rồi cũng lìa tan

Rồi cuộc đới ta một người biệt xứ
Cũng lênh đênh như kiếp phiêu bồng
Và tình cũ chôn vùi theo dĩ vãng
Ta nhớ về em vùng quá khứ mênh mông

Mình bặt tin nhau thời gian chồng chất
Ta cố sống lân la một kiếp xa người
Thời gian chập chùng, không gian chia cách
Ta nghe giọt sầu rơi rụng đầy vơi

Ba mươi năm với nỗi buồn xa xứ
Xa người yêu tuổi nhỏ dại khờ
Ta ao ước em sống đời đổi mới
Quên đi cuộc tình ngắn ngủi ngày thơ

Ta nào biết tình em sâu nặng
Em đã ra đi tìm lại mối tình đầu
Em ra đi khi tuổi đời còn vụng dại
Em ra đi mà chưa chắc phải về đâu

Em nhất quyết vượt trùng dương thăm thẳm
Hành trang em một nỗi u sầu
Một trái tim nặng trĩu niềm nhung nhớ
Một mối hận tình không biết gửi về đâu

Ba mươi năm tưởng lòng đã lắng
Nào ngờ đâu như cơn sóng vỡ bờ
Được tin em đất trời long lở
Em đã đi về với vùng biển hoang sơ

Em mang trái tim đi về với biển
Mối tình xưa thành một mối hận tình
Ta muốn khóc nhưng nghe lòng chết lặng
Nghe tình em tan vào lòng biển mông mệnh

 

Tình chết đã từ lâu

Ta trằn trọc với mà đêm thăm thẳm
Nghe trái tim khô thoi thóp cơn buồn
Nghe ròng rã những giọt sầu rơi rụng
Nghe ngoài hiên từng giọt mưa tuôn

Em ngây thơ trời dĩ vãng
Áo em bay con phố trưa hè
Mắt em ngoan làn môi nũng nịu
Ta nghe lòng mình chìm đâm cơn mê

Tóc em dài và đen chiểu thăm thẳm
Lời nói em ru ta vào cõi vô cùng
Làn mi cong đôi má là trái ngọt
Nụ hôn nồng mù mịt nét hoa dung

Mình gặp nhau giữ mùa chinh chiến
Tình em trong trắng vô cùng
Ta không có lời diễn tả
Chỉ nghe tình ngập mênh mông

Ta vuốt tóc em trong đêm huyền sử
Bờ mi em rợp nắng trưa hè
Buổi hẹn ta nhìn nhau bỡ ngỡ
Hai tâm hồn đắm cơn mê

Muốn nói yêu em nhưng không lời diễn tả
Ta lặng nhìn nhau, rồi em cúi mặt thẹn thùng
Ta lắp bắp những lời vô nghĩa
Em mỉm cười trong màu nắng bâng khuâng

Mình yêu nhau giữa mùa chinh chiến
Những buổi hẹn hò ngắn ngủi mong manh
Mình trao nhau tình yêu tuổi ngọc
Nụ hôn vội vàng hấp hối đêm xanh

Rồi trong khoảng đời heo hút
Mình xa nhau nỗi đoạn trường
Non song giật mình tức tưởi
Ra đi lòng vẫn tơ vương

Ta để lại khung trời dĩ vãng
Quê hương xa tít mịt mờ
Em với tình yêu tuổi nhỏ
Nhớ nhung tràn ngập đêm mơ

Ta trách cuộc đời nghiệt ngã
Khiến mình phải xa nhau
Bao nhiêu năm ròng rã
Tình yêu đã úa màu

Đêm nay nghe tình giãy chết
Tựa như chiếc lá bên đường
Ta trằn trọc nghe tình xưa réo gọi
Nghe trong lòng ray rức đau thương

Em ở lại khung trời hoang phế
Còn ta biền biệt phương trời
Tình đã chôn vùi lăng tẩm
Ngoài kia đêm phủ mù khơi