em từ nguyệt lặn nghiêng
che
sầu tư bỏ lại bên lề cuộc chơi
tiếc xuân giục giã một đời
ba mươi năm vẫn như người mộng du
Mạc Phương Đình
Người đàn ông luống tuổi đứng lơ
đãng nhìn trời, khoang mây cao treo buổi chiều trên từng sợi nắng
hanh hao cuối ngày. Tháng Mười rồi mà ở Song Thành những ngày
nóng vẫn kéo dài đến lạ. Xóm nhà bên kia hờ hồ nương mình vào dãy
đồi phong đang nằm chờ khoát lớp áo màu thu. Giữa điệp trùng lá
gió ngập ngừng dải liếp vàng lóng lánh, chẳng biết vì nắng chiều
vương hay chớm thu phong vừa đọng lên tàng bạch dương lạc lõng
chen thân trong cánh rừng phong. Bầy chim thiên cư sớm bỏ vùng
biên hồ phương Bắc thôi ngỡ ngàng với màu lá xanh thô đậm cuối
hè, chúng quang quác gọi bầy, sải từng đôi cánh biếc giỡn đùa trên
mặt hồ gợn sóng.
Khoảnh
vườn sau bên lối xuống bờ hồ tuy đã qua mùa rộ trái vẫn còn được
chăm sóc kỷ lưỡng - quá kỷ lưỡng khiến người đàn ông không khỏi
cười thầm khi nghĩ đến. Mỗi cuối ngày ông thường chắt chiu quanh
quẩn bên bụi ớt, gốc cà, tìm chút thư thả sau ngày làm việc rối
rắm lo toan. Nhìn sắc lá ủng vàng phủ đầy trên giàn mướp đắng,
hồn người sao nghe bàng hoàng nỗi xao xuyến giao mùa. Lủng lẳng
góc giàn, trái khổ qua để giống mùa sau lóng lánh lớp da vàng,
vỡ chín lòng son. Khổ qua. Máu đỏ. Da vàng. Lòng chợt chùng
vướng nỗi buồn phiền về một thời chinh biến xa xưa. Nhớ lần
thương tích vỡ toang bên dòng kinh nhỏ đục lầy, góp máu mình
cho cuộc chém giết điêu linh. Nhớ giàn trái đắng nuôi người
vào những năm lận đận non cao. Mỗi cuối thu, khi sương mai gió
núi làm chạnh lòng kẻ xa nhà thì những liếp cải một độ hoa vàng
cũng đã khô nẻ kết hạt. Giàn khổ qua úa lá chỉ còn trơ lại vài
trái chín sủng vàng, ngậm ngùi chấp nhận làm thân hạt giống cho
mùa gian nan kế tiếp chẳng ai chờ đợi ngóng trông. Mùa chướng
hằn lên thân khổ qua vết thương đau rệu rã vệt máu vừa khô như
niềm hi vọng cũng vừa cạn kiệt theo giấc mơ trở về ngày càng
hao huyễn xa vời.
Trong vọng tưởng mịt mờ, không gian và thời gian dìu níu nhau cuốn
rơi vào vùng kỷ niệm hoang mang sóng trường giang lan đọng mơ hồ.
Ông thấy mình đứng bất động bên bờ sông cũ gãy đổ nhịp cầu, đôi
mắt nhắm soi miết vào hồn bóng con đò xa ngút chạm thấu tuổi thơ.
Mường tượng từng khuôn mặt người thân, bè bạn, từng cảnh đời chắp
nối hư hao như những cánh buồm xuôi ngược trôi nổi đắm chìm trên
dòng thân phận...
Hình ảnh đứa con đầu lòng vắn số mà bố chỉ một lần gặp mặt trong
chuyến mẹ ẵm con đi thăm chồng ở trại tù cải tạo, đã gần ba mươi
năm, vẫn tươi ngợp lòng ông mỗi khi nghĩ đến và vẫn lóng lánh mắt
lệ mẹ đoanh tròng những lần giỗ con vào mỗi tháng Mười. Mùa Thu
trước, vợ chồng trở về, dời mộ con gái về ở yên với quê Ngoại bên
dòng Ô Lâu xanh mát điệu hò...Trước bến ban mai đò ai lấp ló,
ai kêu, ai ngó, ai bủa đó, ai câu đây, ai gởi mình nơi Cồn Én,
ai cày cấy tại Bàu Mây, ai ngẩn ngơ tấc dạ, ai vui vầy với Ô Giang...
*
Người đàn ông cắm những cây nhang cuối cùng xuống nấm mộ đất ở
cuối nghĩa trang rồi bước về phía dãy lăng mộ mới xây gần bờ sông.
Người đàn bà đứng tựa bên thành lăng vẫn giữ nụ cười trên môi từ
lúc nhìn vẽ kính cẩn của người anh rể lúc ông đứng bên ngôi mộ
đất.
- Anh có biết mộ ai anh vừa thắp nhang rứa không ?
Nhìn nụ cười hóm hỉnh của Hà-Thân, người đàn ông lắc đầu phân
bua.
- Anh có ở rể ngày nào đâu mà biết. Ngoài mộ mới của cháu và
sinh phần của ông bà Ngoại, thì mộ nào cũng như mộ nào, mỗi mộ
chôn một người chết.
- Anh khôn thấu trời mà còn làm bộ. Em vợ cả bầy, anh mà ở rể
thì chịu chi thấu bầy nữ binh phá như giặc ni hè... Nội tiền
mua me chùm ruột cũng đủ cho anh le lưỡi rồi...Cô em vợ cười
lớn chế giễu anh... Rứa là anh trật cả hai rồi đó. Mộ đất anh
vừa cắm nhang là mộ gió, không có người chết. Còn lăng Cố ở
đầu nghĩa trang chôn cả Cố Ôn và Cố Mụ vô một. Tụi em nghe kể
lại Bà chết chưa kịp liệm thì Ôn chết theo, trối trăn cho con
cháu phải chôn hai người một mộ.
Mộ gió. Âm thanh bâng khuâng buồn như tiếng hò vọng trên dòng
nước nghiêng chao. Hình ảnh ngôi mộ trống nằm im lìm đếm thời
gian bên bãi sông vắng, đợi chờ ai đó một lần về chung cuộc, sao
quá cô đơn. Người đàn ông đứng lặng nghe Hà-Thân kể chuyện một
nửa đời qua.
Trong thành phố bên bờ vịnh biển trong xanh dòng sông, rực thắm
màu hoa phượng mỗi hè sang, cô học trò nhỏ đẹp dịu dàng với mái
tóc ngoan dài, hồn nhiên lớn lên cùng chúng bạn trường lớp. Thế
rồi “cơn gió tình yêu lại” đã vương lòng cô trò nhỏ với chàng sinh
viên ở cùng phố ngày nào từ Sài Gòn về nhà nghỉ tết. Cô có ngờ
đâu mùa đông năm đó với từng dấu chân vụng về bên nhau trên con
dốc lối qua nhà hay cánh rừng dương hẹn hò cuối phố rạo rực môi
hôn đã trở thành vốn liếng thương yêu cho nàng sống với trong suốt
quãng đời dài. Tháng Ba Đà Nẳng khóc ngất chia ly, nhớ chị theo
chồng ngày cuối cùng di tản quan quân hỗn loạn, nhớ người yêu giờ
đã ngàn trùng theo mệnh nước cắt chia. Nỗi nhớ chất chồng theo
từng ngày trông ngóng cho đến khi tin dữ theo về sau ngày Sài Gòn
thất thủ. Viên đạn pháo oan khiên của bộ đội trên đường tiến chiếm
phi trường thành phố đã kết liễu cuộc đời đang rộ sống của người
thanh niên lúc đang cùng vài người bạn trò chuyện trước sân nhà.
Tất cả chỉ còn là kỷ niệm trong tận cùng thương nhớ. Và chỉ với
chừng đó Hà-Thân đã sống qua hết thời con gái. Cánh rừng dương
ôm quanh bờ vịnh chớp tắt ngọn hải đăng chóp núi như mắt anh đăm
đắm tự tình là ngọn đèn tình yêu sáng mãi lòng em từ phút yêu
đầu. Nấm mồ gió canh cánh hồn người là kỷ vật tình yêu để nàng
ấp ủ chắt chiu trong khu vườn mộng ảo mong manh.
Nhìn người đàn bà đứng tuổi trước mặt mình đang thẫn thờ trong
kỷ niệm vụt về, ông chợt nghĩ tới hình ảnh cô em gái làm phù dâu
trong ngày chị vu qui. Ba mươi năm. Thời gian như dòng sông trôi
qua bến sông buồn đời người. Bến đục. Bến trong. Đò dọc. Đò
ngang. Biền biệt. Lỡ làng...
Người đàn bà nhìn về phía bến sông, che dấu nét ngượng ngùng vì
câu chuyện kể đời mình.
- Mới đó mà cháu Hà-Khê đã được mười hai. Tụi em có được hai
cháu, tuy bận rộn kiếm sống mà vui. Thôi thì đời người rồi cũng
qua.
Người anh rể nhìn cô em vợ, bông đùa.
- Cô vậy là dở quá, quạt mộ cả mười lăm mười sáu năm mới khô.
- Mộ gió cần chi quạt anh... Có lẽ cũng chỉ là số phận. Những
năm sau 75, ai cũng tất bật kiếm sống trong đói khổ, đong đếm
phân chia, chẳng còn chi mà mơ mộng đoái hoài. Trong nhiều năm
em vẫn đinh ninh trong lòng là chẳng thể yêu ai được nữa. Nhìn
những người đàn ông buồn bã bơ phờ hay rừng rú thô lỗ lòng chỉ
thêm buồn.
Người đàn ông nghĩ tới lần tình cờ gặp lại người bạn cũ cùng
lớp những năm trung học ở Phan Châu Trinh, trong dịp đi công tác
xuống một tiểu bang miền Nam. Ông tần ngần hỏi Hà-Thân.
- Đã gần ba mươi năm rồi, có lẽ em không buồn phiền chi nếu anh
hỏi... Em có biết là trong thời gian hai người yêu nhau, Tuân
cũng có bồ ở Sài Gòn?
- Sau 75 vài năm em có nghe chuyện đó. Em không tìm hiểu chi
thêm. Hai đứa em yêu nhau và Tuân thì đã chết... Đơn giản rứa
thôi và quá đủ để sầu đời.
- Em còn nhớ anh của Tuân, anh Bách?
- Quên răng được, anh nớ điệu và bay bướm một cây. Mấy ông thiệt!
Em còn nhớ chính anh là người xúi dại anh Bách đeo bảng tên giả
tên Huy lò dò theo cô giáo dạy nữ công gia chánh lớp em hỏi cô
có phải tên Trâm rồi đưa cho cô mượn quyển Vòng Tay Học Trò của
Nguyễn Thị Hoàng.
- Ai ngờ cô giáo là bồ của thầy Tâm giám thị. Tụi anh sau vụ
đó bị “chiếu tướng” dài dài... Anh mới gặp lại Bách ở Cali.
Vợ là cô bồ của Tuân ngày đó. Họ cưới nhau vài tháng sau ngày
Tuân chết. Vợ chồng Bách ăn nên làm ra, sống đầm ấm.
Tiếng cười rộn rã của bầy cháu đang nô đùa với bố từ dưới bến
sông vọng lên chen lẫn trong tiếng máy đò từ phía Bàu Mây chở khách
qua Cồn Én. Dòng nước Ô Lâu thấp thoáng xanh sau rặng tre la ngà
êm đềm lả ngọn theo gió chiều. Hai anh em sánh bước đi về phía
tiếng cười.
- Em mừng cho anh Bách. Những trái tim dễ dãi thì không biết
buồn, phải không anh !?
*
Người đàn ông dụi mắt, dang tay làm vài động tác vươn vai, biết
mình vừa tỉnh giấc mơ ngày. Ông cúi nhặt quả thông khô vẩn vơ
ném về phía hai chú sóc nhỏ đang nô đuổi nhau trên cỏ mịn. Ngước
mắt nhìn theo cặp đuôi sóc dài phủ lông mịn thoắt lượn trên cành,
loáng thoáng bóng chiều sa. Ráng trời pha màu vàng biếc lên nóc
rừng phong đứng gió. Ông bâng khuâng hỏi lòng mùa thu đang đến
hay trở về...
Phan Thái Yên
10/2005
|