(tiếp theo)
Gà chưa gáy Thiếm Tư đã thức giấc; sợ lục đục làm mọi người thức
theo nên Thiếm vẫn nằm yên, tay vắt lên trán mà suy nghĩ đâu đâu.
Im lặng được một lúc Thiếm xoay qua trở lại rồi lẩm bẩm :
- Mèn
ơi! ngó qua ngó lại hổng mấy hơi mà bữa nay mùng năm rồi. Ăn ở
không mấy ngày đầu sao mà ngày dài hết biết, chừng quen hơi rồi
thì nó te rẹt te rẹt qua thiệt là nhanh. Cũng may giờ nầy đã thức,
bắt trớn cho ngày mai chớ không thì đầu năm đầu tháng hết làm ăn
nổi rồi.
Thiếm lại cảm thấy có chút buồn trong lòng vì qua ngày
mai mọi người sẽ trở về bổn vị , Ông bà nội thằng Nèm về Cái Dầu
còn bà Chín với con Sen cũng trở lại Ô Môn. Ngó tới ngó lui cũng
chỉ dì Ba với hai đứa nhỏ hủ hỉ bên Thiếm. Nhẩn nhơ một đỗi, gà
trong xóm bắt đầu gáy rân và ngoài sông tiếng máy đuôi tôm sình
sịch vang lên. Ông chủ ruộng đã thức, vén mùng chun ra rồi vói
tay khêu ngọn đèn chong trên bàn cho sáng. Bỏ chân xuống, xỏ vô
đôi dép. Ông bước tới kéo ghế ngồi bên cạnh bàn nước. Thiếm Tư
cũng lật đật ngồi dậy, vén mùng bước xuống đất.
- Ông Chủ dậy chi
cho sớm?
- Quen giấc rồi, hơn nữa già cả ngủ cũng chẳng được bao nhiêu.
À mà nầy Mẫn.. Bây ngồi xuống tao có chút chuyện muốn bàn với bây.
Vừa nói tay ông cầm bình tích rót nước trà vô ly
- Ông chờ một
chút để tui xuống dưới nổi lửa châm trà mới.
Ông chủ xuống xua tay
- Khỏi khỏi à uống một chút cho thấm giọng.
Hôm qua tao thấy thằng Nèm lén lén đem tiền ra đếm, nó to nhỏ gì
đó với con Út rồi một lúc sau con nhỏ cũng mang mớ tiền của nó
ra đếm. Hai đứa nó vừa đếm vừa rù rì. Tao bước tới hỏi hai đứa
định mua cái gì vậy thì tụi nó im lặng. Thấy tao ngó chăm chăm,
con Út vụt ứng lên là tụi nó đếm coi đã đủ tiền lo cho bây đi Sàigòn
để vá cái môi chửa. Nghe nó nói tao chợt nhớ lúc chân ướt chân
ráo xuống đây tao có nghe thằng Nèm hỏi chị hai Đảnh kế bên cho
nó xin lại tiền mà nó gởi dành dụm cho bây đi Saigon. Lúc đó cần
chạy thầy cho con Út. Chà... nghe xong tao tự trách sao mình lại
quá tệ , quên bẵng quên biến đi.. Bởi vậy tao định bàn chuyện đó
với bây..
- Hơi đâu ông chủ lo chi mấy chuyện đó. Mấy chục năm nay tui cũng
quen rồi.
- Ngày mai chị chín dìa lại Ô Môn. Nghe nói con Sen còn một con
chị là con Dẹp hay cái gì đó; tao muốn bây nói một tiếng để xin
chị chín cho xuống đây luôn. Dìa tới Cái Dầu tao gõ dây thép cho
giáo Hoạch, thằng cháu kêu má thằng Lành bằng bà cô. Biểu nó dọ
hỏi coi thầy thuốc nào vừa chuyên môn vừa giỏi để hoặc tao hoặc
là má thằng Lành đưa bây lên Sàigòn chạy chữa. Hồi nào đó thì khác,
nghèo hèn thì ít có người để ý. Còn bây giờ ít nhiều gì người ta
cũng dòm ngó.
Bà chủ ruộng nãy giờ lặng thinh nghe hai người đối
đáp, vẫn nằm yên trong mùng bà lên tiếng:
- Mẫn à! Bây thử nghĩ
tới hai đứa nhỏ coi, ngày tụi nó một lớn. Bạn kia bè đó thỉnh thoảng
tới chơi tình thiệt mà nói làm sao tụi nó chẳng có chút chạnh lòng.
- Ối chết chóc gì ba cái chuyện đó. Hồi trước cái nghèo cái đói
còn chưa vật chết được tui, nói gì tới bây giờ. Mà bạn bè mấy đứa
nhỏ cũng chòm xóm lòng vòng. Có đứa nào chưa biết tui đâu?
Bà chủ
ruộng vén mùng chui ra, xỏ chân vô đôi dép rồi bước tới bên cạnh
chồng, kéo ghế ngồi xuống.
- Mấy đứa nhỏ nó có lòng có dạ, chẳng
lẽ bây không thương tưởng cho tụi nó sao? Tao với tía thằng Lành
ủng hộ tụi nó cực kỳ đó.. Sẵn có chị Chín với con Sen đây phụ giúp
việc buôn bán; còn nhà cửa ngó ngàng hai đứa nhỏ có con Ba nó lo.
Bây có đi Sàigòn nhiều lắm là dăm ba bữa chớ có phải lâu lắc gì
cho lắm đâu?
Ông chủ ruộng chăm chăm ngó vợ
- Chu choa! bà ra nghề hồi nào
vậy kìa? làm sao bà biết chắc là năm ba bữa, cũng phải chờ giáo
Hoạch nó hỏi rõ ràng rồi tui với bà lộn trở xuống cho nó hay để
nó sắp xếp công chuyện chứ.
Rồi ông hướng về phía nhà trong :
- Chắc là phải nhờ tới chị Chín
rồi đó. Chị em của con Sen là con Đẹp gì đó. Hỏi tía má nó cho
xuống đây luôn phụ dòm ngó với con Ba. Sẵn kiếm thế làm ăn. Đất
địa nầy coi bộ hạp với tụi nó đó. Con Sen coi bộ cũng không lâu
đâu. Biết đâu con chị nó xuống đây rồi thì cũng có nơi có chỗ.
Bà
Chín thức dậy từ lâu phía trong, thấy đã đến lúc mình phải lên
tiếng nên ra khỏi mùng và từ nhà trong bước ra
- Tính như anh chị
vậy cũng phải, tui với chị em tụi nó ở Ô Môn cũng chàng ràng chứ
có gì làm đâu. Dìa chuyến nầy tui bàn với vợ chồng thằng Toàn,
tía hai đứa nó coi sao. Được thì dăm ba bửa nữa. Tháng tới dắt
chị em nó xuống. Trước là hụ hợ với con Tư sau nữa cho tụi nó thử
thời thử vận, buôn bán làm ăn với người ta.
Đẩy đưa qua lại mộ t
lúc, gà trong xóm gáy rân, tiếng rao hàng bán dạo lanh lảnh đó
kia. Chị Ba, con Sen, hai đứa nhỏ cũng đã thức. Thằng Nèm tay dụi
mắt, bước ra cửa trước gỡ cây song hồng dựng vô vách rồi mở rộng
hai cánh cửa. Gió sớm từ ngoài sông thổi vô nghe lành lạnh.
- Má
à! bữa nay mùng năm rồi. Mình đưa ông bà phải không má?
Thiếm Tư
chưa trả lời thì Út Lép đã ra rả :
- Hôm qua bà nội dặn dì Ba bữa
nay mua con vịt dìa nấu cháo để đưa ông bà, bộ anh hai không nghe
sao?
Ông chủ ruộng nhìn hai đứa nhỏ vừa cười vừa vỗ bụng:
- Nghe tới
cháo vịt là cái đói nó nổi lên rồi đó. Ba à! coi có cái gì bỏ bụng
không? Nếu không thì ra ngoài mua bậy một ít để ăn sáng.
Đứng chàng
ràng nãy giờ, vừa quay lưng định ra sau bếp con Sen nghe vậy bèn
lên tiếng :
-Tối hôm qua con có bắt nồi cơm để sáng nay chiên; nên
mình không phải mua gì hết. Chừng nửa tiếng nữa là có cơm chiên
lạp xưởng liền hà!
Bà chủ ruộng thêm vô :
- Con nhớ tra chút cà hộp nghen con. Có
màu có sắc nuốt vô miệng cũng thấy ngon hơn.
- Dạ... cơm chiên mà thiếu màu cà hộp thì tỉ như mình ăn canh chua
thiếu me hay là ăn bần mà thiếu mắm ruốc vậy.
Thấy mình không có
việc gì làm, Thiếm Tư bước tới bên tủ thờ thò tay lấy bó nhang
và hộp diêm định đốt. Chị Ba vội ngăn lại
- Mợ hai, chờ chút xíu
nữa có cơm có nước rồi hãy để lên cúng. Mợ cúng khan như vậy coi
chừng bị quở đó.
Thiếm Tư dừng tay, bỏ bó nhang, bao diêm quẹt xuống
rồi nhỏ giọng
- Ừa! thì chờ như chị nói đi
Một lúc sau, mâm cơm cúng được bày
để trên bàn. Nước trà nóng cũng được rót sẵn vào tách. Thiếm bưng
đặt lên bàn thờ rồi dắt hai đứa nhỏ tới để đốt nhang; Thiếm đưa
cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một cây. Thằng Nèm, Út Lép bắt chước má
nó hai tay cầm nhang bẻ ngang đỉnh đầu, xá ba xá xong cắm lên lư
hương. Sau đó ba mẹ con lúi húi quỳ xuống lạy.
Út Lép nóng ruột vì đói bụng nên khều tay má nó :
- Má, bà Hai
nói cháy xong một nửa cây nhang là mình có thể đem xuống ăn được
nhưng má con bé Hai lại biểu là chỉ phần ba cây nhang là được rồi.
Vậy ai trúng hả Má?
Thiếm Tư thấu ý con nhỏ nên trả lời :
- Muốn ăn thì tui múc cái
khác cho mà ăn, còn đồ cúng trên tủ thờ thì phải chờ tàn nhang
mới đem xuống.
Út Lép thẹn thùng thú nhận
- Má cho con chút cơm chiên đi. Đói
bụng quá nên bụng con nó cứ sôi ọt ọt.
Cả nhà bật cười cho cái ngây
thơ của con nhỏ. Nắng ngoài sông dọi vào in bóng cả nhà quây quần
trên vách; không ai nói với ai lời nào nữa chỉ nghe tiếng nhai,
tiếng nhóp nhép mà thôi.
(còn tiếp)
Trần Phú Mỹ |