Tôi về Phú Quốc còn chân ướt chân ráo, chưa
tìm được nơi ẩn trú yên thân, thì đã gặp Chu văn Hùng vác ba lô
tới trình diện. Mẹ, cái thằng công tử vườn – ăn chưa no, lo chưa
tới – lúc nào cũng lót tót theo sau tôi, như bóng với hình. Từ
quân trường Quang Trung đổ mồ hôi sôi nước mắt, tới tận Năm Căn
khỉ ho cò gáy, rồi bây giờ...cũng gặp lại nhau – nơi hòn đảo trùng
khơi chơi vơi chới với này. Thậm chí, khi học Anh Văn để qua Mỹ
thụ huấn, tôi cứ tà tà cho đến khóa cuối mới đi. Rồi khóa cuối,
cũng không thoát khỏi hắn. Hai đứa cùng ở chung phòng, cùng đếm
lá mùa thu rơi tan tác trong quân trường Newport, tiểu bang Rhode
Island.
- Mẹ, cũng gặp mày. Hai đứa chắc nợ nần với nhau từ kiếp trước?
Chu văn Hùng trố mắt, nhìn tôi. Nụ cười bỗng nở ra, cùng cái
lưng cong cong, quằn xuống. Hắn xốc ba lô lên tay, mũi giày hất
tung cát bụi mịt mù.
- Mày về đây hồi nào? Xuống tàu chưa?
Tôi chỉ ra cầu tàu. Những chiếc PCF nối đuôi nhau, phập phều
ngoài đó. Biển An Thới, buổi chiều, đẹp như một bức tranh thủy
mạc. Sóng vỗ lên bờ nhè nhẹ. Sóng trườn qua cát, liếm quanh chân
các ghềnh đá chơ vơ.
Tôi dẫn Chu văn Hùng qua phòng nội vụ. Cát vàng tràn lên sân hải
đội. Chiều chạy dài ra khơi. Ánh nắng sáng lên ngoài kia, nơi quần
tụ những ngọn hòn, lấp lánh tới tận chân trời. Phòng nội vụ khóa
cửa. Sĩ quan và nhân viên chơi thể thao trên bãi. Trái banh chuyền
tay nhau, lăn tung tóe trên nước xanh.
Tôi đưa Chu văn Hùng ra cầu tàu. Cờ phất phới trên lưng PCF. Cờ
bay, ba sọc đỏ thẳm tung tăng như sóng gợn. Cờ chào chúng tôi.
Đón chúng tôi vừa tân đáo đơn vị. Chu văn Hùng đứng lại, vuốt ve
tấm thân phong sương của PCF.
- Mẹ, coi mày nhỏ con, nhưng chưa chắc
thua ai?
Tôi đứng đầu cầu tàu. Ngó mông lung ra trùng khơi. Hoàng hôn
bắt đầu. Mặt trời chìm xuống biển, chỉ còn rực lên một màu đỏ rịm
chói chang.
- Hùng ơi, đất nước mình hùng vĩ quá! Mày xem, đại dương
bao la thế kia! Vậy mà, hòn này tiếp nối hòn kia...dày đặc khắp
vùng.
Hùng phì cười. Cái lưng lại cong cong, quằn xuống như thân
đòn gánh của mấy em bán chè.
- Đất nước có lắm hòn – tất nhiên. Vì,
chỉ mỗi mình mày, cũng đã có hai hòn rồi...
Tôi đấm vào vai hắn thùm thụp. Tiếng cười đuổi theo bước chân.
Cứ thế, chúng đua với nhau, khuất dần trong bóng đen của căn cứ.
Chu
văn Hùng với tôi chưa vui với An Thới trọn vẹn, thì lệnh công tác
ban xuống, chia chúng tôi mỗi đứa mỗi nơi. Hùng về Rạch Giá, tôi
qua Hà Tiên. Ngày khởi hành đi Hà Tiên là chiều ba mươi tết. Ba
mươi tết, người ta chuẩn bị giao thừa, sum hợp gia đình. Ba mươi
tết, tôi ra vùng công tác, đón giao thừa trên biển, nghe thành
phố náo nức trong kia bằng những mường tượng lạc loài.
Tôi đang
phom phom rẽ sóng. Bỗng, mũi tàu cất cao, vận tốc chậm dần. Tôi
nhíu mày, khó hiểu. Mũi cất cao, có nghĩa là tàu đang tiến nhanh.
Cớ sao, thực tế, vận tốc lại chậm dần? Tôi cố dùng sức mạnh, đẩy
cần số trọn vẹn về chữ Full. Nhưng, con tàu vẫn chậm dần, mũi vươn
lên, dường như muốn thẳng đứng với mặt biển. Tôi hoảng hốt nhìn
các đồng hồ. Tất cả kim đồng hồ đều quay ngược trở lại, chạy về
số không, rồi...bất động. Tôi bấm còi báo động. Thủy thủ chạy rầm
rập, xôn xao khắp nơi.
Tiếng trung sĩ cơ khí rú lên, kinh hãi :
- Hầm máy ngập nước. Máy
bơm không hoạt động. Tàu bất khiển dụng trăm phần trăm.
Tôi bỏ
tay lái, vòng ra phía sau. Gần nửa thân tàu chìm dưới mặt nước.
Nước khỏa trên boong, róc rách nơi các khe cửa an toàn. Nước
bắt đầu tuôn xuống khoang giữa, lôi các đồ vật trôi lềnh bềnh.
Tôi nghĩ loanh quanh. Máy tàu bất khiển dụng. Máy bơm bất khiển
dụng. Tàu chỉ còn là một khối sắt bất động, chờ chìm sâu dưới
lòng đại dương. Tôi hổn hển lăn bừa vào phòng lái, chụp vội ống
điện đàm.
- A lô, Đại Thụ. Tàu tôi vô nước, sắp chìm. Báo cáo, nhiệm sở
đào thoát.
Đại Thụ hét trong máy. Hình như, chưa bao giờ Đại Thụ gặp trường
hợp PCF vô nước, sắp chìm.
- Hả? Cái quái gì vậy? Tại sao vô nước?
Tại sao sắp chìm?
-
A lô. Tôi không còn thì giờ để giải thích dông
dài. Báo cáo, nhiệm sở đào thoát đấy!
-
Ư, được rồi. Tôi sẽ gọi thằng
Hải Ngư đến cấp cứu. Ừ, muốn đào thoát...thì...thì cứ đào thoát...
Hải Ngư là thằng Chu văn Hùng. Nó về Rạch Giá nghêu ngao mấy
hôm nay. Chờ nó qua cấp cứu, chắc cả bọn chui vào bụng cá mập mất!
Tôi
phóng ra mũi tàu, mòn mỏi ngóng ra phía trước. Đại dương mênh mông,
vô tận. Nắng đổ hào quang xuống nước, điệp điệp trùng trùng. Thinh
không vắng lặng xung quanh. Vắng lặng đến vô cùng. Chỉ có hòn Nghệ
ngạo nghễ sát bên, là còn mang hơi hướm của sinh khí, bởi những
chòm cây xanh um lay động trên cao. Lát đây, Chu văn Hùng tới,
để còn nhìn thấy những chiếc phao cấp cứu trôi nổi, với đám thủy
thủ loi ngoi trên đó. Còn tôi, theo Hải Qui, cấp chỉ huy sẽ chết
theo tàu, từ từ xuôi tay chìm xuống lòng đại dương sâu thẳm chăng?
Hay cũng hèn nhát tranh sống, bám víu vào chiếc phao tử sinh, thống
thiết kêu gào, khẩn cầu Thượng Đế?
- Báo cáo Trung Úy, tàu không vô
nước nữa. Chúng ta chỉ cần máy bơm, bơm nước ra ngoài.
Tiếng trung sĩ cơ khí vang lên, khiến cả nhóm thủy thủ rộ lên,
mừng rỡ. Tôi run lên vì xúc động, niềm vui bất chợt làm cảm giác
căng lên, rộn rã như sợi dây đàn. Một câu hỏi lóe lên trong đầu.
Máy bất khiển dụng, nước không vô tàu? Phải chăng máy đang khiển
dụng, nước tràn vô tàu?
Tôi kéo trung sĩ cơ khí vào phòng lái.
- Này, tôi nghi ngờ cái bơm
lườn có vấn đề. Khi tàu chạy, động cơ hút nước biển vào làm nguội
máy. Và sau khi chu du trong máy, nước đó được tống ra bên ngoài
bởi bơm lườn, phải không?
-
Đúng. Bơm lườn có vấn đề. Thay vì tống
nước ra ngoài, nó lại để nước tuôn xuống hầm máy. Nhưng may mắn
thay! khi hầm máy chìm ngập trong nước, động cơ bị “mát”, máy ngưng
hoạt động. Thế là, nước không tuôn xuống hầm nữa. Tàu vẫn an toàn...
Tôi ôm trung sĩ cơ khí vào lòng, mừng rỡ đến độ nước mắt tuôn
ra đầm đìa. Các thủy thủ cũng ôm nhau, hát vang lên giữa biển cả
mênh mông.
- Báo cáo trung úy, tất cả máy bơm đều bất khiển dụng.
Chúng đã chìm ngập trong nước.
Tôi nhảy vào phòng lái, thét vào ống điện đàm :
- A lô, Đại Thụ.
Tàu vẫn nguyên vẹn. Nhưng, nước đầy hầm. Cần máy bơm gấp. Xin
cho Hải Ngư đến tôi, nhanh.
Đại Thụ gầm gừ trong máy. Tiếng rống oang oang như tiếng hổ
sắp vồ mồi :
- Hử? Cái quái gì vậy? Mới đây, tàu sắp chìm. Bây giờ,
tàu lại nguyên vẹn? Định giỡn mặt với tử thần hay sao?
-
Đại ca thông
cảm! Tôi sẽ trình bày điều này rõ ràng hơn. Bây giờ, xin cho Hải
Ngư cấp tốc mang máy bơm đến tôi!
-
Cậu là người lắm chuyện nhất ở
đây đấy! OK, tôi sẽ cho Hải Ngư đến cậu gấp!
Tôi buông ống điện đàm, lượn một vòng quanh boong tàu. Chiếc
tàu, giờ đây, như khối kim loại vô dụng, nằm thảm thương trên mặt
biển. Ôi, còn đâu nét oai hùng, vẻ kiêu hãnh của thời oanh liệt!
Tôi chạnh nghĩ đến thân phận mình. Khi sa cơ thất thế, liệu có
còn giữ được khí tiết hay không?
- Trung úy ơi! Có chiếc ghe hoặc
chiếc tàu từ quần đảo Bà Lụa phóng ra. Nó đang full nhanh về
đây.
-
Chắc
thằng Hải Ngư chứ ai? Nó “chém vè” ở Hòn Heo, để đón giao thừa
đêm nay với bà chúa hòn?
Tôi đưa ống dòm lên cao, nhìn ra hướng bắc. Không phải Hải
Ngư. Không phải PCF. Đó là chiếc ghe đánh cá bản xứ, đang rẽ sóng
lướt nhanh về hướng chúng tôi.
- Nhiệm sở tác chiến! Nhanh lên! Nhiệm
sở tác chiến!
Tôi dõng dạc hô to. Thúc giục thủy thủ chạy về các ổ súng.
Tôi phải cảnh giác. Chiếc PCF bây giờ biến thành một tiền đồn giữa
chiến tuyến mênh mông. Việt cộng sẽ lợi dụng hoàn cảnh này, tấn
công một cách bất ngờ. Và lúc đó, chúng tôi chỉ có nước một sống
một chết với kẻ thù. Bởi giữa biển cả mịt mùng, lúc này, tất cả
lối thoát đều là tử lộ.
Chiếc ghe hiện ra, rõ dần. Đó là chiếc ghe đánh cá bình thường,
phía đuôi còn lỏng thỏng bộ lưới cào chưa ráo nước biển. Lão ngư
phủ cởi trần, chiếc khăn rằn quấn quanh trán, để lộ chòm tóc bạc
phếu phất phơ trước gió. Lão đứng hùng dũng trước mũi ghe, đưa
hai cánh tay lên cao, làm dấu hiệu thân thiện :
- Chúng tôi là ngư
dân ở hòn Bà Đầm. Thấy tàu các ông lâm nạn, chạy đến tiếp cứu.
Thế rồi, họ tự động phóng qua PCF. Với các máy bơm, thùng,
gàu...lỉnh kỉnh. Họ chui xuống hầm máy, thòng dây, chuyền tay
nhau, tát nước ra ngoài. Thủy thủ và ngư dân cật lực, cứu nguy
con tàu. Chẳng bao lâu, chiếc PCF nổi phều trên mặt nước. Nó thẹn
thùng lắc lư theo sóng, như thầm cám ơn các ngư dân đã tận tụy
hồi sinh nó.
Lúc này, tôi mới chú ý đến một cô gái tóc dài đang lúi húi thu
xếp các cuộn dây, từ chiếc máy bơm Yamaha. Tội nghiệp, sau những
giờ phút quần thảo với nước, cô gái có vẻ mệt mỏi, kéo lê bước
chân một cách nặng nề. Tôi rút chiếc áo khoác vắt trên phòng lái,
chạy đến cô gái.
- Mặc đi! Lạnh đấy!
Mái tóc vắt ngang bờ vai. Khuôn mặt ngước lên, lạnh lùng. Tôi
thấy đôi chân mày lá liễu cong vút, tựa hai mảnh trăng lưỡi liềm
treo ngược. Cũng có thể, chúng như hai dấu hỏi, hay hai dấu chấm
than ngộ nghĩnh, nằm kiêu sa trên vầng trán bướng bỉnh.
- Cám ơn.
Tôi không lạnh.
Cô gái quay lưng, đi một hơi về chiếc ghe. Tôi cầm chiếc áo,
hụt hẫng. Dường như, mùi hương kỳ lạ nào đó, đang thoang thoảng
bay trong gió chiều.
- Xong rồi, trung úy. Tàu đã cạn nước. Chúng
tôi “dọt” nghen!
Lão ngư phủ đưa tay chào theo kiểu nhà binh. Tôi nắm chặt đôi
vai lão, lắc lắc :
- Cám ơn. Cám ơn chú nhiều lắm! Hôm nào ghé Hà
Tiên. Chú cháu mình nhậu một bữa.
Chiếc ghe quẫy sóng, rời tàu. Tôi nhìn theo, tìm mái tóc cô
gái. Nhưng chỉ thấy bóng dáng của lão ngư phủ lắc lư trên phòng
lái. Và những ngụm sóng trào lên, ngùn ngụt, bạc trắng sau đuôi
ghe.
Hòn Tre. Một cái tên xa lạ. Tôi chưa hề biết tới. Chỉ loáng thoáng
thấy hình dạng nó, nằm khum khum như con rùa, khi đứng ở Rạch Giá
ngó về hướng tây. Tôi cũng chưa hề mơ tưởng đến ngày nào đó, đặt
chân lên đây, nằm ve vuốt nỗi cô đơn hèn mọn, trong tiếng sóng
biển gầm vang suốt đêm, để khép kín đời trai tráng của mình, một
cách dại dột. Vậy mà, đêm nay, đêm giao thừa, Hải Ngư “kè” chiếc
PCF lâm nạn, về tạm trú nơi cái hòn khỉ chê cò chán này.
Chiếc PCF lâm nạn vừa cột dây an toàn, Hải Ngư vội tách ra, cất
đầu về hướng Rạch Giá. Tiếng thằng Chu văn Hùng làn khàn trong
máy truyền tin :
- Alfa, mày tạm đón giao thừa đêm nay ở đây. Tau
phải về Rừng Gió ngay, theo lệnh Đại Thụ.
Bỗng dưng, tôi cảm thấy cô đơn, bơ vơ giữa bóng đêm mịt mùng.
Như có ai bỏ rơi. Như có ai phụ bạc mình. Đau khổ, tôi ngó thẳng
vào bờ. Trong đó, Tiền Doanh Yểm Trợ đang loang loáng ánh đèn.
Với trại lính chật chội, nằm im lìm, vắng ngắt. Ngoài cổng, có
vài thủy thủ cầm súng đi qua đi lại, một cách nghiêm trang. Tôi
cố lục lọi ký ức, chẳng nhớ thằng bạn nào chuyển về đơn vị này.
Có lẽ, đêm nay, ngồi quấn mền, đốt thuốc triền miên trên boong
PCF để đợi sáng.
- Trung úy, có cô nào tìm ông kìa!
Tiếng trung sĩ cơ khí oang oang giữa thinh không hoang lạnh.
Khiến tôi quay lại, ngó về phía ánh sáng. Bóng đèn vàng chạch trên
cầu tàu hắt xuống, chiếu lung linh một bóng dáng thiếu nữ. Mái
tóc quen thuộc nào đó vắt ngang bờ vai. Khuôn mặt quen thuộc nào
đó, ngước lên.
- Mời các ông lên nhà em. Cùng đón giao thừa với nhau.
Cho vui.
Tôi ngạc nhiên, nhìn cô gái từ đầu tới chân. Đó là một trong
những vị ân nhân đã cứu con tàu lâm nạn, chiều nay, trên vùng
biển Hà Tiên? Họ là ngư dân ở hòn Bà Đầm, chính lão ngư phủ giới
thiệu như vậy. Sao cô gái này hiện diện nơi đây – nơi cái hòn cực
kỳ kỳ cục này?
Chưa kịp tìm ra câu trả lời, các thủy thủ đã xúm
lại, đẩy tôi về phía cô gái.
- Trung úy lên bờ đi! kẻo phụ lòng người
đẹp!
Cô gái như thanh nam châm mảnh mai, hút tôi, bám gót theo sau.
Lối mòn trải dài. Xóm làng thấp thoáng phía trước. Những bàn thờ
lộ thiên, bày ra, leo lét ánh đèn. Những sợi khói mỏng mảnh bay
lên, nơi các đầu que nhang đỏ rực. Pháo bắt đầu nổ vang. Đua nhau
nổ vang. Tiếng nổ gần. Tiếng nổ xa. Tiếng nổ lan ra, từ nhà này
sang nhà khác. Từ hòn đông qua hòn tây. Từ biển khơi tới đất liền.
- Lẹ
lên trung úy! Chúng ta trễ mất. Giao thừa đã tới rồi.
Tôi với cô gái như chạy, như bay trong bóng đêm huyền hoặc,
trong tiếng pháo dồn dập, trong những giây phút thiêng liêng nhất
của giờ giao thừa.
*
* *
Có lẽ, em nên bắt đầu từ mũi Nai – một bãi biển tuyệt
đẹp của vùng Hà Tiên. Hay đúng hơn, bắt đầu từ hòn Đốc, nơi có
những em bé lễ độ, nơi có những ngư dân mộc mạc, suốt đời gắn
bó với biển rộng sông dài.
Em còn nhớ buổi sáng hôm đó, sau khi
tốt nghiệp sư phạm, nhà trường tổ chức chuyến du ngoạn đến hòn
Đốc. Hòn Đốc cách Hà Tiên không xa, nhưng đi đường bộ rất hiểm
trở và mất an ninh. Nhà trường phải nhờ Hải Quân giúp giùm. PCF
đón ở bến, và bắt đầu rẽ sóng đưa chúng em ra vùng non nước hữu
tình. Vượt qua hòn Phụ Tử, hòn Một. Tàu nhắm cột ăng-ten ngất
ngưởng của đài kiểm báo lướt tới, chẳng bao lâu, hòn Đốc hiện ra
với bãi biển óng ánh cát vàng, với vách đá cheo leo, với những
mái nhà bé xíu thấp thoáng bên táng cây xanh. PCF đến bãi hòn Đốc
đúng ngay lúc thủy triều xuống. Tàu phải bỏ neo ngoài xa, chờ xuồng
con từ bãi bơi ra, rước chúng em vào.
Em nhớ, khi xuồng tách khỏi
PCF, bơi được đoạn khá xa. Thình lình, giông gió nổi lên. Rồi,
từ ngoài khơi, sóng giăng hàng ngang tiến thẳng vào bờ. Sóng đập
mạnh vào mạn xuồng, lật úp thân xuồng xuống nước. Chúng em bị hất
tung lên cao, sau đó, lọt tõm xuống lòng đại dương. Và...chúng
em chỉ còn kịp dơ cao hai cánh tay lên, thất thanh kêu cứu.
Tỉnh
dậy, em thấy em đang nằm trên cát, trong vòng tay rắn chắc của
của vị sĩ quan hải quân. Chàng vừa cúi xuống môi em, khẩn thiết
làm động tác hô hấp nhân tạo. Thế là, như có sự an bài của định
mệnh, chúng em bắt đầu quen nhau, rồi...yêu nhau một cách tha thiết.
Mái
tóc vắt ngang vai, ngồi đó, dưới ánh đèn sáng choang của ngọn néon
ba tấc. Cô gái nói huyên thiên. Nói về chuyện hồi sinh, về chuyện
tình yêu giữa nàng với chàng sĩ quan hải quân nào đó. Tôi ngó lòng
vòng quanh nhà. Mái lá đơn sơ. Vách phên trống trải. Bên cạnh,
chiếc bàn ọp-ẹp là tấm vạt tre, vừa chỗ một người nằm. Có vài hỏa
lò đặt phía sau, ngoài mái lá, đang bập bùng lửa hồng. Trên đó,
nồi bánh tét vừa sùng sục sôi một cách mãnh liệt.
- Như vậy, quê cô
ở hòn Bà Đầm. Và về đây, dạy học cho các em?
-
Vâng, ra trường, em
tình nguyện về đây. Đã gần ba năm...
-
Tình nguyện? Ở hòn từ nhỏ tới
lớn, cô không chán sao? Trong đất liền, tiện nghi hơn, có nhiều
trường – thú vị lắm chứ?
Cô gái ngước lên. Mặt vẫn lạnh lùng. Nhưng trong đôi mắt u
ẩn, hình như có một nỗi buồn nào đó.
- Về đây, em muốn gần chàng.
Em muốn nhìn thấy tàu chàng, qua lại hòn này...
Tôi nhắp ngụm trà. Trà mới châm, hương lài bốc lên tận mũi.
Tôi cố tận hưởng cái cảm giác êm đềm này, bằng cách kéo thêm một
hơi thuốc. Rồi đứng lên, đi ra cửa, ngó về phía biển.
- Và cô đã tìm
thấy mùa xuân, một mùa xuân trọn vẹn.
-
Không. Chỉ một thời gian ngắn,
chàng bỏ đi...để lại cho em...
Tôi xoay người lại, tiến đến gần cô gái.
- Để lại cái gì?
Khuôn mặt lạnh lùng, ngước lên. Những giọt nước mắt rơi xuống,
đầm đìa đôi má.
- Để lại...để lại nỗi sầu to lớn...trong em.
Tôi định tiến sát cô gái, đặt bàn tay lên vai nàng, nói đôi
câu an ủi cầu may, mong nàng vơi đi chút ít muộn phiền. Nhưng,
tiếng chân dồn dập trước cửa, cùng với tiếng nói quen thuộc léo
nhéo ngoài sân :
- Trung úy ơi! Xuống tàu gấp! Có PCF đưa ông về An
Thới, nhận nhiệm vụ khác.
Chưa kịp đưa tay vẫy chào cô gái, gã trung sĩ cơ khí đã nắm
chặt vai tôi, đẩy ra lối mòn.
- PCF cứ hụ còi, gọi trung úy mãi.
Tôi vừa phóng qua bờ đê, vừa lan man nghĩ đến cô gái. Tội nghiệp,
thời chiến chinh, mấy ai giữ được cuộc tình trọn vẹn?
*
* *
Mùa xuân năm sau, tôi có dịp trở lại hòn Tre. Hòn Tre vẫn vậy,
vẫn giống hình dạng con rùa, nằm khum khum trên mặt biển. Tiền
Doanh Yểm Trợ vẫn sáng choang ánh đèn. Những con tàu vẫn nằm lẻ
loi theo bến. Lối mòn vẫn trải dài, dẫn tôi đến khoảnh sân chông
chênh ngày trước. Nhưng, dường như cô gái không còn ở đây nữa.
Mái lá ngày xưa cũng tiêu tan, mất dấu. Nhường chỗ cho cỏ cây mọc
lên, u uất, trùng trùng. Tôi bán tín bán nghi, không chắc nơi này
là nơi cô gái từng cư ngụ? Tôi đi qua đi lại nhiều lần quanh khoảnh
sân, rồi nhìn ra biển, cố xác định lại vị trí.
Gã trung sĩ cơ khí đi sâu vào khoảnh sân, chợt cúi xuống, nhặt
lên một đoạn vạt tre.
- Này, nơi đây, năm ngoái, đúng là nhà cô gái
ở. Trung úy đến tiền doanh, hỏi thăm chiến hữu mình, xem sao?
Tôi kéo cậu thủy thủ vừa đi qua, hỏi thăm :
- Chỗ này, ngày trước,
có phải là nhà cô giáo không?
Tên thủy thủ trố mắt, nhìn tôi :
- Đúng. Cô ấy tự tử, chết rồi.
-
Hả? Anh nói sao? Tại sao tự tử?
-
Ông sĩ quan hải quân nào đó phụ tình.
Thất vọng, cô ấy uống thuốc ngủ, tự vận. Tội nghiệp, cổ chết
đi, với cái bào thai...trong bụng.
Gã trung sĩ cơ khí chợt nhìn tôi đăm đăm. Hình như, có những
hoài nghi nào đó, ở trong giọng nói gã.
- Đêm giao thừa, năm ngoái,
trung úy ở đây...suốt đêm...
Tôi đưa hai tay lên trời, đính chánh :
- Không. Cậu đừng hiểu lầm.
Tôi, hoàn toàn trong sạch.
Cậu thủy thủ dẫn tôi đến mộ cô gái, lúc tia nắng đầu ngày bắt
đầu hực lên, ở một góc biển. Ngôi mộ nằm trên triền dốc thoai thoải,
mặt hướng ra biển, bên cạnh là bóng mát của hàng cây xanh, rì rào
trong gió.
- Quê cô giáo ở hòn Bà Đầm. Tại sao thân nhân không chôn
cất ở đó?
Cậu thủy thủ chỉ tay về phía chiếc PCF, đang tuần duyên ngoài
khơi :
- Người ta làm mộ nơi đây, theo ước muốn của cô, trong bức
thư tuyệt mạng. Cô muốn nằm mãi ở hòn này, chờ một con tàu trở
lại...
Tôi thắp cho cô gái nén nhang, chân thành tưởng tiếc một mối
tình lãng mạn, đã tiêu tan thành mây khói.
*
* *
- A lô. Hotel đây Alfa. Mày đừng vào sát bờ quá! Coi chừng vixi!
Bên trong hòn Đất là mật khu khét tiếng của nó đấy!
-
Alfa đây Hotel.
Đêm nay tau phải án ngữ ở vị trí này, theo lệnh Đại Thụ.
Tôi nhìn vào ra-đa. Hòn Đất như một bán đảo hiểm trở, đứng
sừng sững trong bờ. Thằng Chu văn Hùng gan dạ đã cho tàu bò qua
bò lại quanh đầu con rạch, dẫn vào huyệt đạo. Chính nơi này là
nơi réo gọi của tử thần, năm trước, PCF 3806 đã bỏ mạng giữa sa
trường. Nửa đêm, vixi dùng ghe nhỏ, âm thầm tiến sát đến PCF, bất
thần đột nhập vào tàu, dùng mã tấu chặt đầu từng thủy thủ. Rồi,
chúng đưa PCF vào sâu trong rạch, cướp lấy tất cả.
- Hotel. “Bẻ cổ”
đi! Tau có chuyện muốn nói với mày. Mày còn nhớ vụ PCF 3806 không?
-
Sao
không nhớ? Thằng Lư bị vixi chặt đầu, thả trôi trên biển chứ gì?
-
Tau
nhắc thế để mày cảnh giác, canh phòng cẩn thận đêm nay.
-
Ờ Alfa, tau vừa lục được trong tủ của phòng sĩ quan độc thân
một bức thư của thằng Lư. Bức thư, chưa kịp gửi đi...thì nó đã
leo lên bàn thờ ngồi...
-
Hử? Bức thư nào? Nó viết ra sao?
-
Để tau đọc mày nghe một đoạn : “...Tội nghiệp em quá! Em
đã có thai mà vẫn đến lớp học, mà vẫn một mình tự lo lấy cuộc
sống hàng ngày. Ước chi, anh thuyên chuyển về hòn, để suốt
ngày cận kề em, săn sóc cho em từng miếng ăn đến giấc ngủ.
Kỳ tới, nghỉ phép thường niên, anh sẽ thưa với Ba Má về chuyện
chúng mình...”
Tôi đập tay vào đùi một cái thật mạnh, rồi la to vào ống điện
đàm :
- Hotel. Tau nghi thằng Lư là bồ cô giáo ở hòn Tre.
-
Thằng ngốc,
nghi với ngờ? Chính nó là thủ phạm...chứ còn ai?
Tôi đặt ống điện đàm xuống, nhìn đăm chiêu ra biển. Ngoài xa,
hòn Tre nằm khum khum giống hệt con rùa thần. Trên đó, ngôi mộ
cô gái bạc phước nằm hướng ra khơi, như chờ đợi, như trông ngóng
một bóng hình. Rồi, sẽ không có con tàu nào trở lại. Sẽ không có
sự đoàn tụ trên dương thế. Cuộc tình tuyệt diệu thật! Họ đã thực
sự gặp nhau, dưới đó, nơi miền âm cảnh.
PHẠM HỒNG ÂN
(San Diego, 24/11/2006)
|