CHIẾC LÁ RỪNG PHONG
Sáng nay trở lạnh. Bóng Thu sang
Lác đác rừng phong rụng lá vàng
Ta đứng thu mình trong áo ấm
Đợi hoài, chuyến bus chẳng đi ngang
Mắt nhìn theo chiếc lá vàng rơi
Gió cuốn bao nhiêu phận lá rồi?
Đưa lá đi về muôn nẻo lạ
Vùng trời nào nhỉ có xa xôi???
Gió dìm lá xuống dưới tầm sâu
Rồi hất tung lên đỉnh ngọn sầu
Hỏi lá quay cuồng trăm hướng gió
Gió về muôn nẻo. Lá về đâu?!
Lá về đâu nhỉ Lá về đâu ...
Tan tác, cô đơn khắp địa cầu
Lá có thương thân, đời viễn xứ
Có hờn bãi biển hóa nương dâu ?
Phương trời vô định, lá buồn không ?
Xa cội, niềm đau hẳn úa lòng
Chắc lá đêm ngày thương nhớ lắm
Những mùa Thu có gió thu trong !
Một mai lá mục với thời gian
Có xót xa đau phận lá tàn
Hồn lá chắc gì siêu thoát được
Khi rừng phong cũ vẫn quan san ...
(trích thơ tình SCDNN sắp xuất bản)
Ngô Minh Hằng
|