VIỄN HOÀI
bài thơ viết nhớ núi rừng Yên Bái
từng đêm nghe tiếng cuốc khóc trong mưa
năm liền tháng, ta thân người chiến bại
nhớ sông hồ như hổ nhớ rừng xưa
nhớ giang đoàn:
bài thơ viết trên mặt sông
gửi theo sóng nước xuôi dòng trường giang
nhớ Yên Bái:
bài thơ viết giữa núi ngàn
khi ngồi nhớ bước dọc ngang thuở nào
nhớ Hà Nam:
bài thơ viết lưng trời cao
đưa bao tâm sự ta vào thái không
nhớ biển xa:
bài thơ viết mặt biển Đông
nhớ thương khôn xiết hai quần đảo xa
là Hoàng Sa ơi! Trường Sa!
nơi ta biết thế nào là tiếc thương
NƯỚC LỢ
giữa sông với biển là nơi
nước thời lờ lợ, ta thời bâng khuâng
vào sông ra biển bao lần
cho tròn chữ nghiệp phong trần đời ta
VEN SÔNG
ngày xưa ta ở ven sông
thấy tàu có súng cà-nong, pháo đài
ai hay đời lại có ngày
tàu ta đi cũng pháo đài cà-nong
giang hồ một kiếp bềnh bồng
ta neo tàu đúng giữa dòng nước xưa
trẻ con trai gái trên bờ
đưa tay chỉ chỏ, xin cho xem tàu
bờ sông yên ắng thuở nào
giờ đây tấp nập nhà cao phố lầu
tiếng người vang dây xôn xao
ngày xưa ấy đã đi vào thiên thu
chiều hôm sương khói ẩm mù
lên neo bỏ lại bến bờ, tàu đi
ra khơi trời rộng bốn bề
một vầng trăng mộng não nề nhìn theo
RẠCH GIÁ – HÀ TIÊN
con kinh Rạch Giá-Hà Tiên
chạy theo con lộ nối liền Sóc Sơn
hai bên cỏ mọc xanh rờn
tàu đi suốt buổi mà không thấy người
tầng mây thơ thẩn trên trời
dòng kinh nước đục cá trôi lềnh bềnh
trong ta bỗng thấy ưu phiền
quê hương ta đó, một miền hoang vu
tiểu đỉnh
|