(thơ chữ Hán : Huỳnh Kim Khanh, Việt dịch : Huỳnh Kim Khanh)
Xuân ý
Xuân phong phất lộng lâu tiền hoa
Kỹ nữ kiều dung ánh nhật tà
Thiêm tửu đề thi tứ bất tận
Lung trung anh vũ học nhân ca
Ý xuân
Gió xuân khua động hoa đầu gác
Kỹ nữ yêu kiều ánh nắng pha
Châm rượu đề thơ ý không dứt
Trong lồng anh vũ cũng hoan ca
Mộ sầu
Tịch dương song ngoại loạn phi nha
Tịch mịch hoàng hôn sầu mộ hà
Hướng vãng u nhân tư khả vấn
Xuân lai hà xứ bất phi hoa
Buồn chiều
Quạ bay xao xác bóng chiều xa
Ánh ráng chiều hôm buồn nhớ nhà
Nhìn hướng hoàng hôn buồn lữ khách
Xuân sang nào xứ chẳng bay hoa
Cô chu
Tiêu tác đông phong súy dạ sầu
Tương tư tửu tận thướng cao lâu
Ngân hà viễn ảnh hư không tuyệt
Sầu tứ man man nhất phiến chu
Thuyền lẻ
Gió cuốn đông về dạ tái tê
Tương tư rượu dứt, gác cao về
Ngân hà xa tấp hư không dứt
Một chiếc thuyền con dạ não nề
Chỉ Tìm Thấy Trong Mơ
Từ lúc hai mình xa cách nhau
Đời ta là một chuỗi úa sầu
Đường xa áo vải sờn đôi gót
Chân bước buồn tênh vạn phiến sầu
Tình vẫn âm thầm như đêm sâu
Bàn tay sờ soạng cuối trời Ngâu
Tương tư gối chiếc trăng lồng bóng
Lệ nến tuôn rơi những giọt sầu
Trang sách lạnh lùng trơ giữa khuya
Mình ta độc ẩm cuối trời mơ
Áo em bay rợp trời hoang phế
Ray rứt niềm đau kẻ ngóng chờ
Ta nhớ ngày xưa buổi hẹn hò
Mắt em mòn mỏi nét ngây thơ
Áo em che lấp rừng cô quạnh
Ôi nỗi chờ mong nói chẳng vừa
Đêm bước từng đêm tình lạc loài
Màu hoa kỷ niệm đã tàn phai
Nhớ em rừng đã vùi đông giá
Hồn đã hư không xác mệt nhoài
Tình vẫn vật vờ trong cõi mơ
Bàn tay sờ soạng nẻo hư vô
Tương tư lệ đẫm trời hoa mộng
Con nước ngoài khơi ngập mấy bờ
Người cũ mịt mờ heo hút
Chỉ còn gặp gỡ trong mơ
Trăng ngủ bên bờ khuya khoắt
Rượu vơi sầu nhớ vô bờ
Tình đã giá băng
Đêm bước đi từng bước nhẹ
Âm thầm vào ngập lòng ta
Kỷ niệm bay về đâu đó
Tình xưa còn chút hương thừa
Đêm oằn oại như thân người kỹ nữ
Làn tóc buông lơi, ánh mắt hoang đường
Môi nồng cháy khiến lòng ta bốc lửa
Vòng tay ngọc ngà tay từng ngón mù sương
Ta nhắp chén men thấy lòng bỏ ngỏ
Nghe hư vô tràn ngập trong lòng
Đêm lặng lẽ tiếng thở dài muôn thuở
Một mình ta với niềm nhớ mênh mông
Ngọn nến lung lay hay màn đêm khua động
Trong hồn ta niềm rung cảm tuyệt vời
Em xa vắng cho lòng ta nhức nhối
Nhớ nụ hôn đầu khi tình mới lên khơi
Đêm mòn mỏi lòng ta trống vắng
Đêm ngục tù nỗi nhớ không tên
Đêm rời rã tinh cầu nứt rạn
Nghe hồn hoang về réo gọi vang rền
Ta nhắm mắt nghe tình băng giá
Lời nói yêu đương văng vẳng địa đàng
Nét mặt em rất gần thân mật
Đôi mắt dịu hiền làn tóc rối bâng khuâng
Ta gọi tên em đêm dài tĩnh mịch
Em xa xôi như nẻo vắng vô cùng
Ta hấp hối nghe tình mình giãy chết
Một vì sao vừa tắt lịm trên không
Tình như đã mù sương
Ta vuốt tóc em chiều hoang phố nhỏ
Làn mi cong như nét họa hoang đường
Môi e ấp nụ hôn đầu bỡ ngỡ
Tà áo em bay tình như đã mù sương
Ta dõi trong mắt em mùa thu bỏ ngỏ
Lời nói yêu đương e ấp tình nồng
Trăng cô lẻ nằm bên bờ bến hẹn
Nói yêu em mà lòng ngập hư không
Ta dìu bước em hoàng hôn chợt tắt
Nét môi ngoan che dấu tình sầu
Ta câm lặng nghe lời em thỏ thẻ
Cầm tay em tình khắc khoải đêm sâu
Ta uống môi em nghe tình chất ngất
Mắt em xanh màu heo hút địa đàng
Em cười nói như oanh vàng rộn rã
Áo em vàng như màu áo thu sang
Dìu bước em đi khi đêm dần xuống
Con phố xưa tình che nét hẹn hò
Ta vén tay theo đường hông cong vút
Sương xuống rồi tình ta rối như tơ
Ta nghe từng bước khua đêm rời rã
Ta lặng nhìn nhau đêm heo hút vô cùng
Mắt em vương tình sầu thế kỷ
Đêm đã tàn tình như đã mù sương
Huỳnh Kim Khanh
|