Đã lâu lắm rồi, tôi mới được đọc một bài thơ hay đến như vậy.
Báo Viên giác (Đức quốc) tháng 4, có bài (Hãy ngủ yên Đà nẵng của
tôi ơi) của Trần trung Đạo. Tác giả có trích dẫn một bài thơ
của mình (Trần trung Đạo- nhưng không ghi chú tên bài thơ). Tôi
bị cuốn hút ngay từ khổ thơ đầu, tôi đọc nghiến ngấu hết bài,
rồi đọc đi, đọc lại. Chợt thấy mình, đã lâu lắm rồi, không được
thưởng thức một món "ăn" ngon, và hợp khẩu vị đến như
vậy. Anh đã giải tỏa không riêng gì trong lòng tôi, mà dường
như cho tất cả người Việt xa quê. Mọi người chúng ta, ai mà chẳng
có tuổi thơ, Trần trung Đạo cũng vậy. Tuổi thơ của anh gắn, những
bãi biển êm đềm. Dòng sông ấy đã tưới mát tâm hồn thơ của anh.
Tiếng chuông chùa xa, gốc đa già, nghiêng nghiêng mái đổ, là
nguồn thực phẩm vô tận, nuôi dưỡng tâm hồn anh. Để hôm nay, qua
bao ngày dồn nén, một phút xuất thần nào đó, cảm hứng cho anh
viết một bài thơ hay như vậy. Thật vậy! bao quát cả bài thơ là
giấc mơ của anh, giấc mơ buồn man mác, và thường trực trong anh.
Trong cái chập chờn ấy, anh đã thoảng thốt gọi Đà nẵng quê anh.
Lời thơ nghẹn ngào, dằn vặt – chúng ta bắt gặp một điệp khúc,
tự hỏi – có còn nhận ra tôi không?- có còn nhận ra tôi không?..Nó
như mũi khoan xoáy vào lòng người đọc. Đối tượng hỏi của anh
là ai? Hay anh hỏi chính lòng mình.
"Còn nhận ra tôi không ?
Hỡi thành phố cũ
Những mái ngói xanh rêu
Bức tường vôi loang lổ
Bài thơ xưa ghi đến một phần đời "
Anh lớn lên trong chiến
tranh, thành phố quê anh cũng quặn mình trong bom đạn. Tuổi thơ
của anh gắn liền với từng viên gạch đổ, những bức tường vôi loang
lổ. Thành phố quê anh vốn dĩ đẹp lắm, nhưng đã bị thời gian, không
gian bào mòn. Trong giấc mơ chập chờn, anh đã trở về thành phố.
Anh hỏi thành phố còn nhớ anh không? Anh hỏi, mà như không hỏi,
thật sự anh đi tìm tuổi thơ, tìm lại dĩ vãng :
" Có nhận ra tôi không?
Hỡi ước mơ tuổi hai mươi
Bờ bến cũ, ngậm ngùi thân sỏi đá
Ngó mây trời mà khóc tuổi hoa niên"
Anh đã khóc,
anh khóc cho thân phận, hay anh khóc cho quê hương anh. Tất cả
đã đổi thay, xa lạ. Giấc mơ tuổi thơ, và ngày đầu hò hẹn, đã mất
từ ngày anh ra đi. Để rồi hôm nay anh trở về, bến cũ còn đây, con
đò đã sang ngang. Dòng sông xưa đã đổi dòng nước lạ. Thời thế,
cảnh vật, con người đều xa lạ, lạnh lùng đến sắt đá... Và đây nữa,
anh đã trở về ngôi chùa cũ quê anh. Nơi đã nuôi dưỡng, che chở
tuổi thơ cho anh. Dường như tôi cũng được cùng anh, nghe đâu đây
tiếng vọng về của chuông chùa thuở ấy.
"Có nhận ra tôi không?
Hỡi cây đa cũ trong sân
Nơi tôi đứng những chiều thu lá đổ
Đừng hát nữa đa ơi ! bài ca buồn vạn cổ
Tấm thân gầy đau nhức nhối trong đêm"
Anh đứng lại nơi
anh thường đứng, nơi có những chiều lá đổ. Anh vẫn nghe thấy tiếng
kêu xé lòng của cây đa già thuở ấy. Anh bảo đa đừng hát nữa, buồn
lắm. Nhưng trong lòng anh hát mãi không thôi. Trong đêm tối ấy,
anh đã nhìn thấy tấm thân gầy của quê hương anh, đang oằn mình
dưới phong ba, bão tố. Đường phố đã thay tên, anh ngỡ ngàng, nơi
đây một thời anh đã cùng bạn bè, nhấp từng giọt café đen, từng
ly rượu đắng. Anh đã về, nhưng thấy xung quanh đều trống vắng,
tất cả bay mất như khói thuốc vô hình. Có hẹn ngày về đâu mà anh
mong gặp:
"Có nhận ra tôi không
Hỡi bạn bè anh em
Ai còn sống ? và ai đã chết?
Ai ở lại lao đao, ai phương trời biền biệt
Giờ chia tay sao chẳng hẹn ngày về "
Cả khổ thơ
là khung cảnh mù mịt của sự chia ly. Ai còn ? Ai mất? Người ở lại
sống trong lầm than, tủi nhục. Người ra đi mang trong lòng niềm
nhớ thương, và cả một trời kỷ niệm. Quặn quại xót xa, ngày về còn
xa lắm.
" Có nhận ra tôi không?
Hỡi ghế đá công viên
Những mái lá che tôi, thời mưa nắng
Tôi ngồi nghe sông núi gọi tên mình”
Anh muốn vùng dậy, để
quét đi những đêm tối bão bùng trên quê anh, nhưng dường như anh
bất lực? Ngồi nghe văng vẳng tiếng gọi của núi sông, nơi đã chở
che cho anh những ngày dài mưa nắng, gập ghềnh của tuổi thơ ..
" Có còn nhận ra tôi không
Hay tại chính tôi quên? "
Hai câu cuối chính là câu
kết của toàn bài. Tôi và những sự vật, con người xung quanh- tôi
và hay chính tôi. Nó là những sợi dây vô hình quán xuyến ràng buộc
toàn bài lại, làm cho bài thơ có bố cục chặt chẽ hơn. Anh tự trách,
tự dằn vặt mình. Anh bất lực chăng? Không ! Cái khắc khoải, cái
dằn vặt đó, chính là lúc anh dồn nén nỗi đau, nỗi nhớ nhất trong
tâm khảm anh. Lúc anh quên, chính là lúc anh nhớ nhất, có phải
thế không anh Trần trung Đạo ?
ĐỖ TRƯỜNG
|